Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 16: Kiểm tra thể lực

Tính tình Tề Dữ hòa đồng, thích nói chuyện, lại còn thân thiện với Chử Minh, từ lúc đến nơi này, đây là người thứ hai mà Chử Minh có thể trò chuyện một cách bình thường, người đầu tiên là Mạnh Trì.

Mạnh Trì ngày nào cũng bận rộn, Chử Minh quấy rầy mãi cũng ngại, gặp chuyện không biết hỏi ai đành phải nín trong lòng, giờ có Tề Dữ, Chử Minh thắc mắc liền hỏi ngay.

“Trường mình cấp S nhiều không?”

Hôm nay Chử Minh mới biết thì ra trong trường không chỉ có một người cấp S, trừ Tề Dữ và Tống Thụy Hàn, không biết còn có ai nữa không.

Tề Dữ: “Cũng ít, cấp S thì lấy đâu mà nhiều, vốn chỉ có ba người thôi.”

Chử Minh: “Giang Vân Hàng, Tống Thụy Hàn và ông à?”

“Ừ, nhưng giờ là bốn người rồi, mấy hôm trước nghe đồn Nhị hoàng tử Yến Trường Hạ vừa chuyển đến hệ Cơ giáp chiến đấu, cậu ta cũng cấp S.”

“A! Cậu ta cũng cấp S!” Chử Minh kinh ngạc, cậu ở chung phòng y tế với một cấp S bao ngày mà giờ mới biết.

Không ngờ trường mình lại có nhiều cấp S như vậy, hơn nữa tất cả đều tập trung ở hệ Cơ giáp chiến đấu.

Xem ra hệ Cơ giáp chiến đấu đúng là nơi anh tài hội tụ.

Chử Minh hỏi Tề Dữ: “Không phải những người có cấp bậc tinh thần cao đều chọn hệ Cơ giáp chiến đấu hết à, sao giờ ông mới đi thi vớt?”

“Haiz, đừng nói nữa.” Nhắc đến chuyện này, Tề Dữ thở dài thườn thượt, “Trước tui có biết gì đâu, tự dưng chọn hệ Điều khiển tinh hạm, tưởng học cái này là được điều khiển tàu bay chu du vũ trụ, tiện thể đi du lịch khắp nơi, hóa ra nó và tưởng tượng của tui không có miếng quan hệ nào luôn.”

“Vào học tui mới biết, tinh hạm có hệ thống điều khiển tự động, hầu hết các nhiệm vụ điều khiển đều do AI hoàn thành, tụi này học một tháng, ông biết học cái gì không, là thuộc lòng tọa độ hành tinh và các vì sao.” Tề Dữ chỉ muốn gào lên tui bị lừa.

“Thảm nhỉ.” Bắt Chử Minh học tọa độ, tuy cậu có thể thuộc, nhưng chán thế ai mà muốn học.

Tề Dữ cảm thán: “Chứ gì nữa, cũng tại tui, nghe trường Quân Đội I nổi tiếng là ghi danh thôi, không chịu xem kỹ đã chọn đại một hệ, té giếng luôn.”

Chử Minh: “Đúng ra ông phải tìm hiểu trước đã chứ.”

“Biết sao được, nhà tui là vùng sâu vùng xa, mạng cũng không có, đi đâu mà tìm hiểu, trường Quân Đội I là tui nghe các anh lính thủ thành nói đấy, không thì tôi cũng chẳng biết mà ghi danh vào đây đâu.”

Chử Minh gật đầu ra vẻ hiểu: “Thì ra là thế, cũng khó ha. Vậy Tống Thụy Hàn thì sao, cũng không có mạng luôn hả?” Sao bây giờ mới chuyển qua hệ Cơ giáp chiến đấu?

Tề Dữ: “Chắc cũng không có, nhà ổng xa hơn nhà tui nữa.”

“Làm gì mà xa hơn nhà ông.” Tống Thụy Hàn ở đối diện đột nhiên nói.

“Không phải à?” Tề Dữ không chắc lắm, “Nói về khoảng cách thì nhà ông xa hơn còn gì?”

Tống Thụy Hàn chậm rãi nói: “Nhưng cứ cách ba năm lại có một chuyến phi thuyền tinh tế đi ngang qua nhà tôi, nhà ông nó còn chả thèm ghé.”

“A, nếu so kiểu đó thì đúng là nhà tui hẻo lánh hơn thật.” Tề Dữ cảm thấy cũng có lý.

Chử Minh hiếu kỳ hỏi: “Tức là nhà Tống Thụy Hàn có mạng hả?”

Tống Thụy Hàn: “Không.”

Chử Minh: “……” Nghe chừng nhà hai người đều hẻo lánh như nhau á, tinh tế đã phát đạt thế này, hai người rốt cuộc từ chỗ nào chui ra mà cả mạng cũng không có?

Chử Minh hỏi Tống Thụy Hàn: “Thế ông cũng vì không có mạng mà ghi nhầm nguyện vọng à?”

“Không, là bị người khác sửa mất.”

Tống Thụy Hàn chỉ nói có vậy, tựa hồ không muốn nhắc nhiều đến vấn đề này.

Vừa lúc nửa tiếng nghỉ ngơi kết thúc, Lương Hưng Ngôn gọi bọn họ đi kiểm tra hạng mục thứ ba.

Bài kiểm tra thứ ba được tổ chức ở lầu một, lúc mọi người xuống lầu, Lương Hưng Ngôn thấy mặt Lưu Tử Ngang đã biến thành mặt heo.

“Xem ra là đã phân thắng bại.” Lương Hưng Ngôn nhìn Chử Minh.

“Không sai, em thắng.” Chử Minh rất đắc ý.

Lương Hưng Ngôn nói được làm được, thật sự không phạt Chử Minh.

“Hai đứa đánh nhau ở hệ Cơ giáp chiến đấu, thì cũng chấp hành quy củ ở đây đi, ai thua chịu phạt.” Lương Hưng Ngôn nói với Lưu Tử Ngang, “Mai viết cho tôi một bản kiểm điểm.”

“…… Vầng.” Lưu Tử Ngang nghẹn khuất trong lòng.

Chử Minh nhanh nhanh hỏi: “Chủ nhiệm, bắt viết bao nhiêu từ ạ, viết ít quá sợ không đủ sâu sắc.”

Lương Hưng Ngôn liếc cậu một cái: “Bao nhiêu thì em thấy hợp lý?”

“Ít nhất 3000 chữ ạ.”

Lương Hưng Ngôn: “Vậy 3000 chữ đi.”

Lưu Tử Ngang hộc máu trong lòng, thầm mắng Chử Minh là thứ tiểu nhân đê tiện, nén giận cắn răng nói: “…… Em biết rồi, chủ nhiệm.”

Chử Minh rất hài lòng với bộ dáng uất nghẹn của Lưu Tử Ngang.

Lương Hưng Ngôn đưa mọi người đến phòng kiểm tra ở tầng một.

Trong phòng, là các cabin xếp thành từng hàng, Chử Minh đếm đếm, tổng cộng có 30 chiếc.

Bọn họ chỉ có hai mươi người, Lương Hưng Ngôn chỉ khởi động hai mươi chiếc.

Khoang máy mở ra, Lương Hưng Ngôn luôn tiện giảng giải quy tắc: “Phần thi cuối cùng là kiểm tra thể lực, cabin này là khoang kiểm tra thể lực, thứ này mọi người đều dùng rồi đúng không?”

Hầu hết học sinh cấp A đều đã từng dùng qua, chỉ có Chử Minh, Tề Dữ và Tống Thụy Hàn là mới thấy lần đầu.

Chử Minh là chính mình đã dùng hay chưa cũng không biết.

Tề Dữ và Tống Thụy Hàn là vì ở xa nên chưa thấy thứ này bao giờ.

Lương Hưng Ngôn thấy sự vô tri trên khuôn mặt ba người, liền biết là bọn họ chưa từng dùng đến, anh nói: “Chưa dùng bao giờ cũng không sao, cứ nằm yên trong đó là được, kiên trì đủ một tiếng là hoàn thành bài thi, nếu khoang kiểm tra phát hiện người bên trong kiệt sức sẽ tự động tắt máy, nếu khoang kiểm tra tắt máy trước, xem như thất bại.”

Thông báo sơ qua quy tắc, Lương Hưng Ngôn hỏi: “Có ai muốn hỏi gì nữa không?”

Mọi người đều lắc đầu.

Lương Hưng Ngôn: “Thế thì bắt đầu đi.”

Mọi người theo thứ tự, mỗi người chọn một máy nằm vào, bắt đầu kiểm tra.

Chử Minh nằm trong khoang, nhìn nắp khoang màu trắng kề sát mặt, cảm giác như nằm trong quan tài.

Nhưng quan tài đen thui, không nhìn thấy gì cả, khoang kiểm tra lại sáng ngời, bốn phía đều có ánh sáng dịu.

Nhưng nằm trong đây không thoải mái chút nào, áp lực ở nơi này rất lớn, Chử Minh cảm giác mình như rơi vào biển sâu, buồng ngực không ngừng bị đè ép, cùng với đó là cảm giác ngột thở.

Chử Minh là rồng lửa, ghét nhất là nước, càng ghét cảm giác bị đuối nước, khoang kiểm tra này khiến cậu thấy bức bối.

Cậu chỉ có thể liên tục an ủi bản thân, chịu được khổ trong khổ, mới là rồng của rồng, cố thêm một tiếng nữa là được chia tay với chủ nhiệm Vương, ngày sau không cần lo phải viết kiểm điểm chép nội quy nữa.

Tháng ngày hạnh phúc đang dang tay chào đón, nghĩ thế, tâm tình Chử Minh mới khá lên.

Khác với Chử Minh chỉ bị ảnh hưởng về tâm lý, các học sinh khác phản ứng mạnh hơn nhiều.

Phần lớn học sinh cấp A sau mười phút đã vã mồ hôi như vừa chạy xong hai mươi cây số.

Thêm mười phút nữa trôi qua, gần đến phút thứ 30 thì một khoang kiểm tra đột ngột mở ra, người bên trong mặt trắng bệch, cơ thể rũ rượi như chỉ chực ngất đi.

Khoang kiểm tra có tích hợp hệ thống khám chữa bệnh, cửa khoang vừa mở, áp lực lập tức biến mất, hệ thống chữa bệnh bắt đầu vận hành, giúp học sinh bên trong phục hồi thể lực, nhưng người kia vẫn thẫn thờ nằm đó, bởi khoang kiểm tra mở ra, đồng nghĩa với việc hắn đã bị loại.

Đúng là một cái tin trầm cảm.

Mà hôm nay, tin chắc sự trầm cảm này sẽ không của riêng ai.

Mười phút sau, năm khoang kiểm tra cùng bị mở ra, trong đó có một cái là của Lưu Tử Ngang.

Lưu Tử Ngang thấy khoang mở ra liền biết mình thất bại, hắn chán nản nằm liệt trong khoang, ánh mắt trống rỗng như chịu đả kích lớn.

Bốn mươi phút đã trôi qua, nhưng hai mươi phút cuối cùng mới là khó khăn nhất, số lượng khoang kiểm tra bị mở cũng nhiều dần lên, cứ cách một hai phút lại thấy có khoang mở ra, số lượng người còn lại ngày một ít.

Một tiếng sau, bài kiểm tra kết thúc, chỉ có năm người qua được vòng thi này, lần lượt là Chử Minh, Tề Dữ, Tống Thụy Hàn và hai học sinh cấp A.

Khoang kiểm tra mở ra, Tề Dữ và Tống Thụy Hàn chân nhẹ nhàng chạm đất, như thể bài kiểm tra này không hao phí quá nhiều thể lực của bọn họ. Chử Minh cũng vậy, cũng có thể tự mình tung tăng ra khỏi cabin, còn vươn vai trước mặt mọi người.

Hai học sinh cấp A thì khác, bọn họ tiêu hao quá nhiều thể lực, cần phải nằm nghỉ ngơi một lát.

Lưu Tử Ngang khϊếp sợ nhìn Chử Minh bước ra khỏi cabin, hoàn thành bài thi lần này.

Sau đó cảm giác xấu hổ òa lên, nghĩ lại lúc trước hắn dè bỉu Chử Minh là phế vật, không xứng tham dự đợt thi tuyển lần này, nào ngờ khi kết thúc, hắn rớt, mà Chử Minh lại đậu.

Kết quả này khiến hắn xấu hổ đến cháy mặt.

Hắn buộc phải thừa nhận, Chử Minh không như lời đồn đại, cậu ta không phải là phế vật như hắn từng khinh bỉ.

.

Nghĩ vậy, hắn cũng không còn mặt mũi nào ở lại, xám xịt rời đi.

Những học sinh không qua được bài kiểm tra cũng dần giải tán.

Lương Hưng Ngôn nói với năm người còn lại: “Chúc mừng các em đã thông qua bài kiểm tra, tiến vào hệ Cơ giáp chiến đấu.”

Chử Minh vui vẻ, vào được hệ Cơ giáp chiến đấu, cậu sẽ được lái cơ giáp, được tung cánh bay cao.

Lương Hưng Ngôn bảo bọn họ chiều nay qua chỗ hậu cần xử lý thủ tục chuyển hệ, in thời khóa biểu, sáng mai đi học trực tiếp đến hệ Cơ giáp chiến đấu.

Hiện đã là 12 giờ trưa, dặn dò xong Lương Hưng Ngôn cũng đi luôn.

Tề Dữ và Chử Minh trao đổi số thông tin: “Đây là số thông tin của tui, sau này là bạn cùng lớp rồi, thường xuyên liên hệ nha.”

Chử Minh nghi hoặc: “Không phải hệ Cơ giáp chiến đấu có năm lớp sao, vừa rồi thầy Lương cũng nói là phân phối ngẫu nhiên, sao ông biết hai ta sẽ học chung một lớp?”

“Chúng ta nhất định sẽ được sắp chung một lớp.” Tề Dữ cực kỳ khẳng định “Tui còn biết chúng ta sẽ học lớp nào nữa cơ.”

“Lớp nào?”

“Lớp 1, lớp của Giang Vân Hàng đấy, chúc mừng anh bạn nhá.” Tề Dữ chế nhạo cậu.

Chử Minh: “……” Cảm ơn, không có gì đáng để chúc mừng hết, phiền chết mà mừng gì nổi.

Chử Minh dự thi thắng lợi, liền trở về hệ Hỗ trợ chiến trường tìm thầy Vương báo tin vui này.

“Trò đậu à?” Chủ nhiệm Vương tròn mắt.

Chử Minh: “Đúng ạ, chủ nhiệm Lương bảo em chiều này đi xử lý thủ tục chuyển hệ, đến lúc đó có lẽ phải có chữ ký của thầy nữa.”

“Được.” Chủ nhiệm Vương cảm thấy lòng mình ngổn ngang.

Chử Minh vượt qua bài kiểm tra, chứng minh được thực lực của bản thân, trong mắt ông cậu không còn là Chử Minh của ngày hôm qua nữa.

Chủ nhiệm Vương thấm thía nói: “Trò qua được bài kiểm tra, chứng tỏ thể lực và tinh thần lực của trò đều rất tốt. Sau này vào hệ Cơ giáp chiến đấu, phải đặt trọng tâm vào việc học, đừng làm việc khờ dại nữa biết chưa.”

“Biết ạ biết ạ.” Chử Minh gật đầu.

Chủ nhiệm Vương lại nói tiếp: “Các bạn bên hệ Cơ giáp chiến đấu đều rất mạnh, trò qua đó phải sửa cái tính nỏng nảy đi, đừng có hở tí là đánh lộn, quy định của chủ nhiệm Lương khác thầy, trò không sửa cái tính ấy thì sớm muộn cũng chịu thiệt thòi đó biết chưa.”

Chử Minh cũng cảm thấy thiệt thòi, nhưng mà là thiệt thòi cho người khác, dù vậy cậu vẫn gật đầu: “Ô kê ô kê.”

“Còn một việc quan trọng nhất, trò chuyển hệ qua đó kiểu gì cũng bị người ta gán ghép với Giang Vân Hàng.” Nói đến Giang Vân Hàng, chủ nhiệm Vương chỉ biết thở dài “Thầy thấy mấy hôm nay tình cảm của trò cũng nguội nhạt bớt rồi, không bằng từ bỏ đi, trò có thực lực, sau này sẽ có người khác phù hợp hơn, không cần phải cắm đầu cắm cổ như thế biết chưa.”

Chử Minh biết nguyên chủ đã gây cho chủ nhiệm Vương vô vàn rắc rồi, cứ tưởng nghe cậu sắp chuyển đi, chủ nhiệm Vương sẽ vội vã cuốn gói tống cậu ra khỏi hệ, nào ngờ thầy ấy lại quan tâm đến cậu như thế.

Chử Minh cũng đáp lại vài câu cho phải phép.

“Chủ nhiệm, lời thầy nói em đều hiểu. Bữa giờ đầu óc em không được tỉnh táo, làm nhiều điều sai trái, gây phiền phức cho thầy. Giờ não em dậy rồi, em không thích Giang Vân Hàng nữa, đến hệ Cơ giáp chiến đấu là để được lái cơ giáp, tuyệt đối không nhìn Giang Vân Hàng dù chỉ nửa con mắt.”

Chủ nhiệm Vương cảm thấy Chử Minh hiểu lý lẽ trông nó cứ là lạ, nhưng nhìn cậu trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng ông lại xúc động khó tả.

Chưa kịp cảm động được ba giây, Chử Minh đã vồn vã: “Thầy, em qua được cuộc tuyển chọn rồi, vậy 1000 lần nội quy trường, chắc không cần viết nữa ha thầy?”

Chủ nhiệm Vương giật giật khóe miệng: “…… Khỏi.”