Xuyên Thành Ái Thê Yêu Đương Mù Quáng Của Ma Tôn

Chương 20: Ân tình

Triệu Hinh Nhi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có sức lực đi đối phó với cặp đôi "tình yêu kỳ lạ" kia.

"Triệu Nguyệt Nhi, ta sẽ không xử phạt ngươi."

"Nhưng chuyện này rất quan trọng, sau khi kết thúc chuyến đi Thần Nguyệt bí cảnh, ta sẽ báo cáo lại với phụ thân, ông ấy sẽ quyết định."

Mặc dù trong lòng nàng ta có chút không vui, nhưng nàng ta sẽ không ngu ngốc đến mức ép hai người này tách ra ngay bây giờ, hoặc trừng phạt một trong hai.

Trong một gia tộc, có thêm một tu sĩ Nguyên Anh kỳ rất khó, Triệu gia có thêm một cường giả như vậy, địa vị trong Tu Chân giới cũng cao hơn một bậc.

Chỉ riêng điểm này, Triệu Hinh Nhi cũng sẽ không làm hai người này khó xử.

"Tỷ tỷ!" Thì Đồng ngạc nhiên quay đầu lại, trên mặt vẫn còn nước mắt chưa khô: "Tỷ thật tốt!"

"Muội và Triệu Thập Bát nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình ngày hôm nay của tỷ tỷ!"

Mọi người đều thích nghe những lời hay ý đẹp, sắc mặt Triệu Hinh Nhi cũng dịu đi một chút, cuối cùng cũng nhớ tới chính sự.

Nàng đưa ánh mắt nhìn về phía đám Kền Kền cách đó không xa, lông mày nhíu chặt.

"Hình như vừa rồi ta nghe nói, bọn họ nói bọn họ chính là người của Thì gia?"

Thì Đồng lại bắt đầu giả vờ ngu ngơ: "Ai cơ? Muội không nghe rõ, Thập Bát ca ca, huynh có nghe rõ không?”

Nam nhân bên cạnh im lặng lắc đầu: "Không nghe rõ."

Triệu Hinh Nhi nghe vậy cũng không buông lòng, bắt đầu hồi tưởng lại từng hành động của ba người kia, càng nghĩ càng cảm thấy bọn họ giống như trong lời đồn, con cưng của trời Thì gia... và con gái nuôi của Khánh Phong tiên tôn.

Trong lúc suy nghĩ, nhóm Kền Kền vốn đang bao vây thành một hình cầu đột nhiên xác bay tung bốn phía.

Đòn chí mạng của cường giả Nguyên Anh đã mạnh mẽ phá vỡ vòng vây của nhóm linh thú này, phần lớn Kền Kền đều bỏ mạng dưới kiếm quang, một số ít còn lại thấy tình hình không ổn nên đã bỏ chạy từ lâu.

Sau khi kiếm quang tiêu tán, ba tu sĩ người đầy máu bước ra khỏi đó.

Thì Tân một tay ôm Thì Khanh đang hôn mê, một tay đỡ nỏ mạnh hết đà - Tống Lăng Nhiên.

"Thì gia Thì Tân." Khóe miệng rỉ máu, sau khi báo gia môn, hắn lạnh lùng nói: "Triệu gia và Thì gia đã kết minh, đây là thái độ của các ngươi đối đãi với đồng minh sao?"

Ánh mắt hắn oán hận quét qua "Triệu Thập Bát" ở bên cạnh, dường như muốn chém hắn ngàn đao.

Triệu Hinh Nhi nghe vậy thì những uất ức lập tức bùng nổ, nàng ta không phải là người tốt bụng, Triệu gia cũng không sợ sự đe dọa của Thì gia.

"Ồ? Ngươi muốn ta có thái độ gì, chẳng lẽ ngươi cưỡng ép phá hủy trận pháp Linh Thuyền của Triệu gia, hại chết con cháu Triệu gia, còn muốn ta phải cười nói với các ngươi là ‘làm rất tốt’ sao?"

"Thì gia đúng là danh bất hư truyền!"

"Ta..."

"Đủ rồi." Triệu Hinh Nhi lạnh mặt: "Nếu Thì gia các ngươi không muốn kết đồng minh, chúng ta cũng không ép buộc. Nhưng tính mạng con cháu đã chết của Triệu gia, các ngươi phải đền bù."

Tình hình không thể kiểm soát, Thì Tân mấp máy môi.

"Ngươi muốn cái gì?"

Triệu Hinh Nhi cưỡng ép đè nén cơn giận trong lòng, mọi chuyện nếu đã xảy ra, Thì gia cũng không thể gϊếŧ người cho hả giận, vậy chỉ có thể đem lợi ích hóa đến mức cao nhất.

"Đưa cho ta những gì ngươi cướp được từ Kền Kền."

Không cần suy đoán cũng biết, thứ bọn họ đoạt đi khiến đám Kền Kền phát điên nhất định rất quan trọng, rất quý báu.

Thì Tân không chút nghĩ ngợi, từ chối: "Không thể!"

Sự kiên nhẫn của Triệu Hinh Nhi đã hoàn toàn biến mất, nàng ta quay đầu rời đi: "Được rồi, vậy liên minh của chúng ta kết thúc ở đây. Hộ Tâm Thảo trong Thần Nguyệt bí cảnh, chúng ta cạnh tranh bằng sức mạnh!"

Lời này vừa nói ra, Thì Tân nghiến răng ken két.

Thì gia nhất định phải có được sự giúp đỡ của Triệu gia, không cần nói đến thực lực, chỉ cần nói đến Hộ Tâm Thảo luyện thành Hộ Tâm Đan, mà Thì gia chính là cần luyện dược sư của Triệu gia.

Dưới tình thế này, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm.

"Đồ vật ta sẽ cho ngươi!"

"Nhưng hai người này..." Thì Tân hung tợn nhìn về phía Thì Đồng và Ma Tôn: "Ta muốn các ngươi giao người cho ta!"

Triệu Hinh Nhi cau mày: "Ngươi muốn bọn họ làm gì?"

"Nếu không phải vừa rồi do bọn họ ném Khanh Khanh vào đám linh thú Kền Kền, Lăng Nhiên huynh cũng sẽ không bị trọng thương!"

"Hai người bọn họ nhất định phải trả giá!"

Sự "trọng tình trọng nghĩa" của hắn ta khiến Triệu Hinh Nhi cười nhạo một tiếng.

"Thì Tân, chẳng lẽ ngươi cho rằng tất cả mọi người đều giống muội muội ruột Thì Đồng ngốc nghếch của ngươi sao?"

Thì Đồng nằm không cũng trúng đạn: Cười nhạo hắn ta thì thôi, còn kéo nàng vào làm gì?

Sắc mặt Thì Tân tối sầm lại: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"

"Cho dù Triệu Nguyệt Nhi có vô dụng đến đâu, nàng ấy cũng là con cháu của Triệu gia chúng ta, ngươi vừa mở miệng đã đòi bắt con cháu Triệu gia chúng ta, muốn nàng phải trả giá... Ngươi cho rằng Thì gia đang xưng bá Tu Chân giới sao, còn học được phong thái ương ngạnh của Hoàng Đế phàm giới?"

Những lời này vừa nói ra khiến sắc mặt Thì Tân hết xanh rồi lại đỏ.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt quét qua mặt Triệu Nguyệt Nhi, cuối cùng không cam lòng mà nhìn về phía nam nhân có tướng mạo bình thường bên cạnh.

"Hắn thì sao? Hắn ta ném muội muội của ta vào đám Kền Kền, khiến Lăng Nhiên huynh vì cứu Khanh Khanh và ta mà bị trọng thương, đây là một sự thật không thể chối cãi, tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy!"