Xuyên Thành Ái Thê Yêu Đương Mù Quáng Của Ma Tôn

Chương 19: Uy hiếp

Bây giờ Thì Khanh vẫn ở trong đàn Kền Kền, mọi thứ dường như trở lại dáng vẻ ban đầu.

Tống Lăng Nhiên và Thì Tân dùng hết toàn lực mới bảo vệ được Thì Khanh, cả người chật vật, chuẩn bị phá tan vòng vây chạy thoát.

Sau khi thấy một lỗ hổng nhỏ, ba người đang định xông ra thì chút hy vọng đó đã bị lấp kín một lần nữa, lý do là Ma Tôn thù dai đã ném hai con Kền Kền có tu vi tương đương với Kim Đan Kỳ vào chơi cùng.

Thì Tân miệng phun một ngụm máu tươi, không nhịn được hét lên: "Chúng ta là người của Thì gia, ngươi không sợ Thì gia trả thù sao?"

Thật đáng tiếc, tuy bề ngoài là "Triệu Thập Bát", nhưng dưới lớp da lại là Ma Tôn ác độc hung dữ.

Ma Tôn sao có thể sợ sự uy hϊếp của Thì gia?

Hắn thản nhiên tóm lấy hai con Kền Kền, nhẹ nhàng dùng chúng lấp kín lỗ hổng.

Thì Đồng – chính là kẻ đầu sỏ bảo Ma Tôn túm hai con Kền Kền lấp lỗ hổng lại, nàng cảm thấy như vậy mới có thể tạo ra tuyến phòng ngự hoàn hảo nhất.

"Triệu Thập Bát?"

Một giọng nam mang theo sự kinh ngạc vang lên sau lưng hắn, khi hắn quay lại nhìn, Triệu Hinh Nhi và Triệu Nhất đã đi đến sau bọn họ từ lúc nào rồi.

Ánh mắt của hai người nhìn "Triệu Thập Bát" rất phức tạp, giống như đang đánh giá lại vị Thần Vệ. Đương nhiên, sự hoài nghi chiếm phần lớn.

"Tu vi của ngươi đã tới Nguyên Anh kỳ rồi?"

Không thể không nghi ngờ được, lúc trước hắn chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ, đột nhiên bốc phát ra thực lực của một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, nhìn thế nào cũng cảm thấy cổ quái.

Triệu Hinh Nhi hỏi trực tiếp hơn: "Tu vi của mỗi một Thần Vệ đều được ghi trong sổ sách của Triệu gia, mỗi lần đột phá đều sẽ cập nhật vào sổ, ngươi... có thật là Triệu Thập Bát?"

Hai người bọn họ dâng lên sự nghi ngờ, nhìn “Triệu Thập Bát” với ánh mắt kiêng kị.

Nếu Thần vệ trong Triệu gia bất thường, vậy thì con cháu dòng chính Triệu gia...

Bầu không khí lúc này đã giảm xuống mức muốn đóng băng, một cỗ hàn khí dần dần dâng lên, đôi mắt đen láy của Ma Tôn dần tối tăm khi thấy sự việc sắp bị bại lộ.

"Tỷ tỷ!"

Một giọng nói buồn bã, yếu ớt vang lên, "Triệu Nguyệt Nhi” vốn luôn mềm mại lại đứng ra che trước mặt nam nhân kia.

"Muội biết mọi chuyện có lẽ sẽ không giấu diếm cả đời được, muội thầm mong Triệu Thập Bát có thể ở bên cạnh muội mãi mãi."

Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, đôi mắt như hai viên pha lê của Thì Đồng ngấn nước, bên trong có sự rụt rè lẫn buồn bã.

Lông mi mảnh khảnh chớp chớp nhẹ nhàng, hai hàng nước mắt trong suốt xen lẫn cùng máu tươi còn sót chảy dọc xuống má như một sợi chỉ.

Trong lúc diễn, Thì Đồng quay lại nhìn Ma Tôn liếc mắt ám chỉ "đừng cáu kỉnh".

Nàng phải căn ngăn đại ma đầu này tàn sát, còn rất nhiều con đường khác, không cần thiết phải gϊếŧ người diệt khẩu!

Kế hoạch trà trộn vào Triệu gia không phải chuẩn bị trong một buổi sáng là xong!

Với lại vừa nãy nàng đã suýt chút nữa mất mạng, bây giờ vẫn đang ở trên cao như vậy, nàng không muốn chết non đâu!

Triệu Hinh Nhi cau mày, nhìn biểu muội phế vật của mình từ đầu đến cuối bị nàng ta bỏ qua: "Chuyện rốt cuộc là như thế nào?"

Thì Đồng khẽ cắn môi, dứt khoát kiên quyết vươn tay ra nắm lấy cổ tay của Ma Tôn, đan mười ngón tay vào nhau.

"Tỷ tỷ." Nàng quay đầu lại, rơi từng giọt nước mắt xinh đẹp: "Muội và Triệu Thập Bát thật lòng yêu nhau, đều trách muội quá vô dụng, tu vi vẫn luôn dừng lại ở Luyện Khí kỳ."

"Khi Triệu Thập Bát bị phân đến chỗ muội, khi đó chỉ là Kim Đan kỳ, không quá mấy năm đã đột phá tới Nguyên Anh kỳ. Theo quy tắc của Triệu gia, chàng ấy sẽ được chuyển đến để bảo vệ các thiên tài luyện đan sư của gia tộc."

"Muội không muốn hắn rời khỏi muội! Tất cả những điều này đều là lỗi của muội, là muội bị quỷ ám, bảo chàng ấy che giấu tu vi của mình, giả vờ tu vi vẫn ở Kim Đan kỳ. Bằng cách này, chàng ấy luôn có thể ở bên cạnh muội, trở thành Thần vệ của muội!"

Thì Đồng buồn bã ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn Triệu Hinh Nhi với vẻ mặt quyết tâm: "Tỷ tỷ! Triệu Thập Bát chỉ có thể là Triệu Thập Bát, hắn không thể là Triệu Nhất, Triệu Nhị, Triệu Tam, hắn là Triệu Thập Bát của một mình muội!"

Bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Khóe miệng Triệu Hinh Nhi khẽ giật giật, nàng ta không ngờ sự thật lại như thế này.

Nhìn biểu muội phế vật này, thật sự giống vì một tên nam nhân mà làm ra chuyện như vậy, lời nói chân thực, nước mắt cuồn cuộn không ngừng...Nếu mà phải nghi ngờ, trừ phi là chuyện nàng và Triệu Thập Bát là giả!

"Ngươi..."

Lần đầu tiên, Triệu Hinh Nhi không nói nên lời.

Thì Đồng lau nước mắt, kiên quyết nhào vào vòng tay người trong lòng, nói với giọng nghẹn ngào: "Tỷ Tỷ, nếu tỷ muốn trừng phạt thì trừng phạt đi, Triệu Thập Bát vô tội."

Khuôn mặt nàng dựa vào l*иg ngực đang phập phồng, nàng ngửa đầu trộm nhìn Ma Tôn một cái.

Chuyện gì vậy?

Sao tim hắn đập nhanh như thế?

Ma Tôn cúi đầu cụp mắt nhìn nàng, cảm xúc trong mắt phức tạp đến mức không thể nhìn thấu được!

Cái này, nữ tử này... Lúc giả vờ có thể có cảm xúc dồi dào như vậy?

Cảnh tượng như vậy, rơi vào mắt Triệu Hinh Nhi, chính là hai người trìu mến nhìn nhau, lưỡng tình tương duyệt, cả đời không đổi.

Nàng ta không dấu vết mà quay đầu lại, nhìn về phía Triệu Nhất.

Triệu Nhất nhìn Triệu Thập Bát đánh giá từ đầu đến cuối cả buổi, cũng không phát hiện có gì bất thường.

Mà trước đây hắn cho rằng tính tình của Thập Bát tiểu thư quá mức yếu đuối, cho nên mới bị Thần vệ bên cạnh ăn hϊếp. Bây giờ nhìn lại, rõ ràng hai người đã yêu nhau từ lâu.

Hắn lắc đầu, biểu thị không có gì bất thường.