Trong Rừng Có Sương Trắng

Chương 2-1

Trong cuộc họp thường niên, Bạch Lộ cho Triệu Nhân không ít mặt mũi, cô cũng là thủ hạ đắc lực của Triệu Nhân. Vậy nên cô thật sự không nghĩ ra, tại sao đột nhiên khuỷu tay Triệu Nhân lại hướng sang Trần Kiều nơi đó? Tuy chưa có công bố chính thức, nhưng Gia Hoa nới bên phía Trần Kiều đã bắt đầu tiếp nhận công việc.

Triệu Nhân cũng không thèm giấu diếm, ông đi ra đóng cửa văn phòng lại rồi nói: " Bạch Lộ à, năm nay cô lại bận việc chỗ mấy khách hàng mới rồi mà, tôi đây cũng chỉ muốn giảm sức ép cho cô thôi mà."

Bạch Lộ đứng bật dậy: "Ông nghĩ não tôi có vấn đề à? Bác sĩ Mã bên bệnh viện Phúc Tâm là khách hàng tôi mất ba năm liền mới tìm được đấy. Khó khăn trong suốt thời gian đó ông là người thấy rõ nhất chứ? Dù ông muốn giảm áp lực cho tôi thì cũng đâu cần chọn đơn hàng này? Hơn nữa ông còn không thèm hỏi tôi lấy một tiếng! Triệu tổng, đối với tôi ông không chỉ là cấp trên trực tiếp của tôi, mà còn là người thầy người bạn cùng chung hoạn nạn. Hôm nay ông làm như vậy thật sự khiến lòng người lạnh lẽo đấy ông biết không?"

Triệu Nhân vẫn mặt dày: "Bây giờ cô vẫn biết rồi đấy thôi. Đừng nóng giận, một cái dự án thôi mà, cho cô ta thì cứ cho cô ta đi."

Bạch Lộ không buông tha: "Ông bị cô ta bắt được nhược điểm gì rồi hả?"

Sắc mặt Triệu Nhân đột biến: "Đánh rắm"

Bạch Lộ tiến lại gần, đè thấp giọng hỏi: "Nếu đã không phải, sao tự nhiên ông lại làm thế?"

Triệu Nhân do dự, nghĩ một hồi rồi nói: "Không phải tôi có nhược điểm gì trong tay cô ta mà là bác sĩ Mã có. Năm ngoái có tin tức tập đoàn Bái Khang muốn đoạt đơn hàng Phúc Tâm này mà, tập đoàn Bái Khang không hề thua kém gì công ty chúng ta, bệnh viện Phúc Tâm chắc gì sẽ tiếp tục hợp tác với chúng ta chứ? Cô không làm gì được nhưng mà Trần Kiều có cách đấy. Cô ta nói có thể làm bác sĩ Mã kí vào hợp đồng trong tuần này."

Bạch Lộ trợn tròn mắt: "Cô ta dùng cách gì?"

Triệu Nhân im lặng, dường như có điều khó nói.

Bạch Lộ lập tức sáng rõ, ha ha cười: "Trước kia cái ngành này của chúng ta nhiều chuyện xấu, mấy năm nay lại thấy đã sạch sẽ hơn nhiều. Quả thật không ngờ đến bây giờ vẫn có người dùng thủ đoạn này. Triệu tổng, ông nên coi chừng cô ta một chút, nếu phá hỏng luật lệ thì Trần Kiều, bác sĩ Mã hay cả ông cũng bị kéo xuống đấy."

Triệu Nhân vội trấn an cô: "Cô đừng nóng giận. Dù sao trong tay cô cũng còn nhiều khách hàng, coi như cô nâng đỡ hậu bối một chút đi. Lợi ích của công ty vẫn là quan trọng nhất mà."

Bạch Lộ lười chả thèm nhìn ông ta nữa, cầm lấy túi xách hiên ngang mở cửa rời đi.

Đến cửa văn phòng, Trần Kiều đúng lúc chuẩn bị gõ cửa: "Chị Lộ! Chị về sớm vậy ạ? Vừa đúng lúc em nhận được dự án Phúc Tâm kia."

Trần Kiều hơi mập, nhưng bề ngoài nhìn qua sáng sủa, khuôn mặt trắng như tuyết đẫy đà tươi cười, là loại hình em gái nhà bên. Cô ta sinh ra trong một gia đình có điều kiện không tệ, nhân mạch trong nhà giúp ích rất nhiều cho cô ta vậy nên hai năm nay cô ta thăng tiến rất nhanh.

Bạch Lộ chưa từng xung đột trực tiếp với Trần Kiều, nhưng với lãnh đạo Vương Cần Sâm của cô ta thì không hề thiếu.

"Hồ sơ dự án sớm đã ở trong tay cô rồi đây, sao còn phải báo lại cho tôi làm gì?" Bạch Lộ không để ý tới cô ta, muốn tiếp tục đi.

Trần Kiều cười hì hì theo sau: "Chị Lộ à, chị đừng giận em nhé. Triệu tổng còn bảo chị giúp đỡ em nhiều nhiều mà."

Bạch Lộ cười lạnh: "Triệu tổng hồ đồ rồi, từ 7 năm trước tôi đã không làm trợ lý nữa. Hôm nay là thế nào đây? Muốn giúp tôi ôn lại chuyện cũ cho nhớ hay gì? Cô cảm thấy cô có đủ trình độ để sai bảo tôi sao?"

Trần Kiều đắc ý dào dạt: "Em nào dám sai sử gì chị Lộ đâu. Chị Lộ vốn là người bận rộn mà, hơn nữa đến tuổi của chị, sự nghiệp hay gia đình đều tạo nên áp lực rất lớn…"

Sắc mặt Bạch Lộ lạnh như băng, hạ giọng nói: "Cần tư liệu gì tìm Vương Gia Hoa. Nhân lúc bà đây còn khắc chế. Xéo!"

Trần Kiều bị doạ sợ rồi, ai mà ngờ được Bạch Lộ không cho cô ta tí mặt mũi nào, trực tiếp bảo cô ta cút đi như thế chứ. Trong lòng cô ta dù không phục cũng không dám lấn tới nữa, giật giật khóe miệng rồi biết điều đi chỗ khác.