Edit: Lyly
Sau này, nhớ lại cái đêm định mệnh ấy, khi những giây phút hơi men triền miên quấy lấy cảm xúc, thật sự khiến người ta có ý muốn bịt tai trộm chuông.
bịt tai trộm chuông: Chỉ những hành vi che đậy tự lừa dối chính mình
Có lẽ nỗi tịch mịch vô tận và du͙© vọиɠ đã chiếm thế chủ đạo đi.
Cũng may, người kia đã trên dưới 30 rồi nhưng hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, cử chỉ thỏa đáng, khiến Bạch Lộ quên mất trước sau, bước ra bước đầu tiên.
Cái ôm của người đó tràn ngập du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất, sự chiếm hữu bản năng nhất.
Không biết là vô tình hay cố ý, ngón tay cái đặt tại hõm vai cô khẽ dùng sức, cơ thể căng như dây đàn của Bạch Lộ lập tức mềm như nước. Mười ngón túm chặt sơ mi trắng của người kia, đυ.ng đến thắt lưng, cô lại mềm thêm vài phần.
Hôm đó là ngày họp thường niên của công ty
Tuyết đã rơi liên tục hai ngày rồi, thời tiết Nam Thành bây giờ chẳng còn ấm áp, chỉ có lạnh lẽo.
Đây là lần thứ n Bạch Lộ được chọn làm nữ vương tiêu thụ của tổng công ty, bộ phận bán hàng là nơi mang lại lợi ích trực tiếp nhất cho công ty, cũng nhận được tiền thưởng nhiều nhất, ai nấy trên mặt đều mang theo vẻ vui mừng.
"Lộ tỷ! Chúc mừng chị nhé, lại giành quán quân lần nữa rồi!" Đồng nghiệp cùng phòng nâng chén với cô.
Tổng giám đốc cũng khen ngợi: "Bạch Lộ, năm mới tiếp tục cố gắng, nếu năm nay lại cầm quán quân, cô chính là truyền kỳ của công ty chúng ta rồi đấy!"
Bạch Lộ nhẹ nhàng cười, khiêm tốn nói: "Ngài quá khen, sao tôi đủ tầm xứng với hai chữ truyền kỳ được, tất cả là nhờ ngài hướng dẫn chỉ bảo mới có tôi ngày hôm nay thôi!"
Tổng giám đốc được cô thổi phồng đến trong lòng nở hoa, chén rượu không rời tay quay sang nói với mọi người: "Nhìn thấy không? Đây là Bạch Lộ tỷ của mấy người! Không chỉ xinh đẹp mà năng lực cũng đỉnh của chóp đấy. Quan trọng nhất là cái miệng ngọt như kẹo này, thật sự làm cho người ta yêu chết! Hận muốn chết luôn!"
Trước nay tửu lượng Bạch Lộ không tệ, lúc nãy trên bàn rượu cô đã uống nhiều hai chén, khuôn mặt trắng trẻo nhiễm chút hồng, dưới ánh đèn càng thêm vẻ kiều diễm, thành một phong cảnh đẹp.
Ầm ĩ một ngày, đến hơn mười một giờ cuối cùng tiệc cũng tàn.
Bạch Lộ tạm biệt sếp và đồng nghiệp, ngồi lên xe, bốn phía bỗng nhiên trở nên yên tĩnh đến lạ.
Qua kính chiếu hậu của xe, cô có thể nhìn thấy đôi mắt của mình, cô im lặng nhìn chằm chằm thật lâu, cảm thấy người trong gương thập phần xa lạ, cùng với đại tỷ vừa cười cười nói nói kia tưởng như hai người.
Trợ lý Vương Gia Hoa lái xe, cô nương này vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái, năng lực thích ứng rất mạnh. Chưa tới nửa năm đã không cần Bạch Lộ chiếu cố quá nhiều nữa.
Trong xe rất an tĩnh, Vương Gia Hoa hỏi: "Chị, muốn nghe bài nhạc không?"
Bạch Lộ nói: "Không cần, cứ thế này là được."
Vương Gia Hoa cười: "Nãy chị chơi hăng quá nên giờ mệt rồi ạ?"
Bạch Lộ xoa cái trán.
Vương Gia Hoa đột nhiên thần thần bí bí, như vụиɠ ŧяộʍ đưa cho Bạch Lộ một cái hộp nhỏ.
Bạch Lộ ngẩn ra: "Gì đây?"
"Quà sinh nhật ạ. . . Cũng coi như lễ vật năm mới!"
Bạch Lộ sửng sốt một lúc rồi cười tươi trả lời: "Em mà không nhắc chị cũng quên luôn " cô trả hộp cho Vương Gia Hoa: "Được rồi, tâm ý chị nhận, đồ vật thì thôi, em vừa đi làm, có tiền cứ giữ lấy mà tiêu."
Vương Gia Hoa vội nói: "Em tùy ý chọn đồ chơi không đáng tiền thôi chị ơi! Chị nhận cho em vui. Coi như là em cảm ơn chị chăm sóc em suốt nửa năm vừa qua, chị đừng chê nhé. . ." Trên mặt tiểu cô nương có vài phần kích động không biết phải làm sao.
Thấy vậy, Bạch Lộ cũng không đành lòng: "Một lát về nhà hẵng đưa chị, em lái xe về đi, mai lên công ty trả chị chìa khóa xe là được."
Vương Gia Hoa cảm động: "Cảm ơn chị Bạch Lộ!"
Cô biết đây là Bạch Lộ có ý giúp đỡ mình, không nỡ để một cô bé đơn độc đánh xe về nhà,
Tới dưới nhà trọ, điện thoại Bạch Lộ vang lên không ngừng, chờ Vương Gia Hoa đi rồi, cô mới nghe máy.
"Bạch nữ thần bận rộn của tôi ơi! Cuối cùng chị cũng chịu nghe máy rồi, chỗ bọn này đang chuẩn bị đi tăng hai rồi mà bên cậu vẫn chưa tan hả?"
Đầu dây bên kia là lớp trưởng hồi đại học của cô - Từ Dần.
Hôm nay theo lịch là ngày họp lớp, vốn dĩ Bạch Lộ còn thấy may mắn hôm nay trùng lịch mở họp hằng năm, vừa vặn có thể từ chối đi, thế mà đến giờ này rồi Từ Dần vẫn chưa quên cô, một hai đòi cô đến lộ ra cái mặt.
Từ Dần đã sớm không còn là cậu học sinh nhỏ ngây thơ, trải qua vài năm ma luyện, bạn bè ngày xưa đều tinh ranh vô cùng. Một Bạch Lộ trong đầu óc mỏi mệt sao mà đỡ nổi hai chiêu của cậu ta.
Cúp máy, Bạch Lộ gọi xe tới đường Liễu Hà.
Giờ này quán bar thật sự náo nhiệt, huyên náo đến đinh tai nhức óc.
Cô đi tìm một vòng mới thấy đám bạn cùng lớp, đầu ong ong, căn bản không nghe rõ bọn họ nói gì, thậm chí chính mình nói cái gì cô cũng không biết. Cô chỉ nhớ mình lại đeo lên cái mặt nạ nặng nề, cười tươi như hoa hòa vào dòng người.
Đợi đám đông đều ngà ngà say, cuối cùng cô cũng tóm được cơ hội trốn vào một góc.
Tự rót cho mình hai chén rượu.
Sau đó, người kia tới rồi ——
Anh hơi cao, tóc ngắn, mặc sơ mi trắng, áo vest vắt trên cánh tay. Nhìn anh, Bạch Lộ lại nhớ tới giáo viên dạy văn tuấn tú lịch sự thời đại học. Chỉ là khuôn mặt của anh đẹp hơn vị giáo sư kia nhiều lắm.
Tiếng hát rock and roll ầm ĩ của Từ Dần, Bạch Lộ nghe không vào một chữ nào.
Cô đoán anh hẳn là một vị khách hàng của Từ Dần, hai người ngẫu nhiên gặp nhau tại quán bar nên tới chào hỏi một câu.
Quả nhiên, bọn họ nói chuyện nửa phút đã lịch sự tỏ ý muốn rời đi.
Bạch Lộ hơi ngẩng đầu, không tiếng động cong cong khóe miệng.
Một cái ngẩng đầu này vừa hay chạm mắt với anh.
Anh có một đôi mắt rất đẹp, trong đôi mắt đen thâm trầm hiện lên sự lễ phép mà xa cách.
Chờ anh đi rồi, Bạch Lộ mới hồi thần.
Lại sau đó, Bạch Lộ chuồn ra ngoài.
Cái lạnh của màn đêm bao phủ làm cô ôm lấy hai cánh tay. Cô đi thẳng đến bãi đỗ xe. Theo bản năng lục túi tìm chìa khóa, cô lấy ra được đồ chơi nhỏ Vương Gia Hoa tặng. Đó là một đôi bông tai màu vàng dài khoảng 3 cm. Quả thật không tính quý trọng.
Bạch Lộ khẽ nắm vật nhỏ ở trong tay, trong lòng dâng lên cảm xúc nhè nhẹ không rõ.
Thật không ngờ sinh nhật của cô, chỉ có tiểu nha đầu kia là nhớ.
Năm nay cô hai mươi chín tuổi.
Những năm gần đây phấn đấu hết mình cho sự nghiệp, xông xáo ở tuyến đầu, Bạch Lộ đã gặp qua đủ loại người, nhân tình ấm lạnh xem như đều trải qua .
Tám năm, cô từ một nhân viên tầng chót trở thành người quản lý nhiều dự án trọng điểm. Giờ quay đầu nhìn lại, những người từng ở bên cạnh cô đều đã rời đi, tất cả hồn nhiên và những mộng tưởng tốt đẹp ấy cũng đã tan biến tự bao giờ.
Vương Gia Hoa khiến Bạch Lộ nhớ chính mình của ngày đó.
Phía trước chợt xuất hiện một bóng người, người đàn ông vừa nghịch điện thoại vừa đi về hướng này.
Rời đi sự ồn ào, trong một không gian an tính, cảm quan trở nên vô cùng nhạy cảm.
Nhìn thấy anh lần nữa, Bạch Lộ cảm thấy trong vài phần nhạy cảm còn mang theo sự lớn mật của men say.
Người kia ngẩng đầu nhìn thấy cô.
“Chuẩn bị đi à?” Anh mở lời trước.
Bạch Lộ sợ run, bước qua: "Ừ."
Người kia chần chờ hỏi: "Cần tôi đưa cô một đoạn không?"
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại gật đầu: ". . . Đi thôi."
Anh mở khóa chiếc xe SUV, Bạch Lộ lên xe, nói với anh địa chỉ. Sau đó hai người đều trầm mặc, một đường không nói chuyện.
Đến nhà, lúc Bạch Lộ xuống xe, cô nhìn anh một cái, người đàn ông đang tĩnh tọa cũng xuống xe cùng cô lên lâu.
Vào nhà, đóng cửa, thân thể cao lớn của anh chắn trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu hỏi: ". . . Uống gì?"
Anh nói: "Nước là được."
Bên trong bóng tối, Bạch Lộ tựa hồ nhìn thấy ý cười trên mặt anh.
Cô đi lấy nước, vừa quay người lại, khuôn mặt anh đã kề sát bên.
Cảnh sắc ban đêm nồng liệt, Bạch Lộ không nghĩ nhiều nữa, bám lấy vạt áo người kia, để anh lại gần thêm một chút.
Anh không uống rượu, hơi thở rất sạch sẽ.
Đầu tiên anh hôn lên khóe môi cô, thử thăm dò phản ứng của cô. Cô lẩn tránh, anh liền dừng lại, hình như có ý lui ra, mà tay Bạch Lộ lại không buông lỏng. . .
Anh vén lên những sợi tóc mai, rồi nhẹ nhàng đặt môi tại vành tai mịn màng.
Khuôn mặt Bạch Lộ bắt đầu nóng lên, cô ngửa cổ, dâng lên nụ hôn nồng nhiệt cho anh.
Quá trình vui vẻ mà nhiệt liệt, kết quả cũng thập phần lưu loát.
Dù cho sáng sớm hôm sau, anh nhìn thấy được trên tủ đầu giường để ảnh cô chụp cùng người đàn ông khác, anh cũng không hỏi thêm câu nào, thậm chí đến cả tên của cô anh cũng không biết.
Bạch Lộ hiếm khi động tay làm bữa sáng.
Anh tự nhiên ngồi xuống bàn ăn, không khách khí tí nào thưởng thức món trứng luộc.
"Hay là ra ngoài ăn, trong nhà chỉ còn mấy thứ này."
Anh đáp: "Vẫn ổn."
Bạch Lộ cười một tiếng, ngồi đối diện anh.
Cô nhìn anh từ trên xuống dưới một thân hàng hiệu, phong thái lúc ăn cơm cũng là nhai kĩ nuốt chậm, nói chuyện lãnh khốc lại từ tốn là biết ngay người này hẳn là chưa từng chịu khổ, còn có thể là con cháu nhà hào môn.
Chờ anh đi rồi, Bạch Lộ cầm ảnh chụp ở tủ đầu giường ném vào thùng rác.
Người đàn ông bí ẩn ấy tồn tại mấy ngày trong lòng cô, nhưng về sau, anh đã không còn là tươi mới nhân vật.
Cô cũng chỉ muốn hưởng thụ một đoạn tình duyên mà thôi, cần gì phải nhớ mãi không quên một người xa lạ.
Năm mới bắt đầu, Bạch Lộ tập trung lại vào công việc.
Từ Dần nhắn tin hỏi cô đêm đó sao không nói gì đã về rồi, Bạch Lộ giải thích do uống nhiều, quá mệt nên đánh xe về trước. Xin lỗi cậu ta rồi hẹn, ngày khác lại mời cậu ăn cơm.
Từ Dần còn tưởng thật, lúc nào cũng hỏi cô khi nào thì rảnh làm Bạch Lộ đau hết cả đầu. Sau khi cô lấy cớ bận rộn từ chối hai lần, Từ Dần cũng cảm giác được cô lãnh đạm, không tiếp tục chủ động mời nữa.
Bạch Lộ bên này thật sự rất bận.
Công ty liên tiếp mở ba lần hội nghị, hoạch định chính sách phát triển trong năm nay.
Ba khách hàng hiện tại của Bạch Lộ đều ở bệnh viện mấy thành phố nhỏ gần Nam Thành, cô phải tới nông thôn khảo sát. Nhưng cô mới đi không bao lâu, Vương Gia Hoa đã vội vàng tìm tới báo, đơn hàng lớn nhất trong tay Bạch Lộ bị phân phối cho Trần Kiều phụ trách.
Cả đêm Bạch Lộ chạy xe gấp về Nam Thành, sáng sớm tổng giám đốc đến công ty liền thấy cô ngồi trên vị trí của tổng giám đốc, hai tay đan vào nhau, hiển nhiên đã chờ lâu.
Triệu Nhân cả kinh: "Sao cô dám ngồi ở đấy? Mau ra ngoài đi!"
Bạch Lộ không động, lạnh mặt nhìn Triệu Nhân: "Triệu tổng, tôi vừa mới đi vắng vài tiếng, ông đã muốn đưa khách hàng của tôi qua cho Trần Kiều, vậy là có ý gì đây?"