Không ngờ là tới đây lại nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của Lâm Tưởng, Tần Mân vừa cảm thấy ghê tởm vừa cảm thấy ghen ghét, cảm giác giận giữ nổi lên, thiếu chút nữa đến vén tay áo lên đánh nhau với Lâm Tưởng.
"Cô là cái loại người đê tiện không biết xấu hổ, ngoài việc câu dẫn đàn ông ra thì cô còn làm được cái gì chứ? Cô cho rằng là cô bò lên được giường của anh tôi là kế hoạch đã thành công rồi sao? Nằm mơ đi, khẳng định là dì tôi sẽ không đồng ý để cô được gả vào Cố gia đâu!" Tần Mân làm vẻ mặt nghiêm khắc mà nói.
Vẻ mặt của Lâm Tưởng trở nên khó coi khi nghe mình bị mắng là đồ tiện nhân. Hôm qua cô mới nghĩ mình nên làm thế nào để đối phó với Tần Mân, không ngờ hôm nay liền có người tự động tìm đến cửa, quả thực là cần mất công tìm kiếm.
Đột nhiên ánh mắt của Lâm Tưởng trở nên sắc bén, lạnh buốt mà nói: "Có thể câu dẫn được anh Thành là do tôi có bản lĩnh, cô có thể làm như tôi không? Nếu nói đến người không biết xấu hổ, thì hẳn là cô mới là người không biết xấu hổ mới đúng."
Lâm Tưởng nhìn gương mặt hết xanh lại trắng của cô ta, tiếp tục nói: "Cô là người ngoài, ở Cố gia ăn uống không phải trả tiền, nên cũng dần dần nghĩ mình chính là người cao quý sao? Cô cho rằng Cố phu nhân có thể nuôi cô cả đời sao? Cô cho rằng bà sẽ vì một người ngoài như cô mà đối nghịch với con trai bảo bối của mình sao? Cô mới là người đang nằm mơ đây, mâu tỉnh lại đi, khó trách cô ở Cố gia lâu như vậy rồi mà anh Thành vẫn cảm thấy chướng mắt với cô. Căn bản chính là người ta khinh thường cô, chỉ là nuôi dưỡng một con sâu mọi mà thôi!"
Lâm Tưởng nói một hồi, mặt Tần Mân đã sớm không còn chút máu nào, gương mặt bất giác trở nên nóng rát, giống như bị người ta tát cho hai bạt tay vậy, một lúc lâu sau mới nói được lên lời: "Chẳng qua cô cũng chỉ là một diễn viên, dựa vào cái gì mà đắc ý chứ? Cứ cho như là anh tôi nhất thời bị cô mê hoặc đi, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày bỏ rơi cô mà thôi."
Lâm Tưởng vô cùng thương hại mà nhìn cô ta lắc đầu, nói: "Trước mắt cô cứ nghĩ cho tình cảnh của bản thân đi, cô nghĩ rằng cô còn có thể sống tự do tự tại được ở Cố gia sao?"
Tần Mân trừng lớn hai mắt: "Cô có ý gì?"
Lâm Tưởng cười cười, nói: "Cô đắc tội với tôi, tôi tất nhiên là muốn đi mách với anh Thành rồi. Cô cảm thấy anh Thành sẽ nghe tôi hay là nghe cô?"
Tần Mân ngây ngốc, cô không ngờ Lâm Tưởng lại là loại phụ nữ đê tiện như vậy, nhưng mà cũng tốt, đến lúc đó chỉ cần nghĩ cách để Cố Thành biết được bộ mặt thật của Lâm Tưởng là được. Khẳng định là Cố Thành sẽ chia tay cô ta!
Tần Mân bình tĩnh lại, nói: "Cô không sợ anh tôi biết được thủ đoạn của cô sao?"
"Anh cô thật sự rất thích như vậy." Lâm Tưởng nhướng mày, nói: "Đúng rồi, căn biệt thự này là của anh ấy tặng cho tôi, về sau chính là của tôi, cô đừng tới đây nữa, tôi không chào đón cô."
Tần Mân:......
Tần Mân cho rằng mình bị ảo giác, Lâm Tưởng lại có thể nói căn biệt thự này là của cô ta sao? Cố Thành mới ở bên cô ta không lâu mà? Sao có thể đem căn biệt thự này tặng cho cô ta được chứ? Anh ấy điên rồi sao!
Tần Mân cả giận nói: "Tôi không tin, cô lừa tôi!"
Lâm Tưởng cười nhạo nói: "Vậy cô tự mình gọi điện thoại cho anh ấy xác nhận đi, nói không chừng ngoài căn biệt thự này cô không thể tới nữa mà ngay cả chi phí sinh hoạt ăn mặc của cô lúc trước Cố Thành cho cô, cũng sẽ rất nhanh bị cắt giảm đấy. Tôi không đồng ý cho anh ấy bao nuôi người phụ nữ khác, cho nên cô nên tự cầu nhiều phúc cho mình đi."
Đòn đả kích này trực tiếp đánh thẳng vào trọng tâm, cả người Tần Mân đều ngây ra, trong lúc nhất thời không thể nói thêm được gì nữa. Lâm Tưởng cười lạnh, nghĩ thầm không biết là có thể dọa cho cô ta trở nên choàng váng hay không, nhưng có thể dạo cho cô tra trở nên ngây ngốc cũng là xứng đáng. Ai bảo cô ta mới sáng sớm đã tới đây phá hư giấc ngủ của cô, đã thế lại còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.
Mắt thấy mình đã ăn hϊếp được người ta, Lâm Tưởng mới lạnh lùng mà nói: "Không còn việc gì nữa thì tôi phải đi ngủ tiếp đây, đi thong thả không tiễn." Nói xong lưu loát mới đóng cửa lại, ngăn cách Tần Mân đang thất hồn lạc phách ở bên ngoài.
Trong lòng Lâm Tưởng có ít nhiều cảm giác muốn trả thù, đời trước khi mới vừa gả vào Cố gia, còn không biết chuyện gì nên cũng đã bị Tần Mân bày mưu tính kế mấy lần. Sau đó Tần Mân liên thủ với Cố phu nhân khắp nơi gây phiền toái cho cô. Chỉ cần nhớ tới đó là Lâm Tưởng đã cảm thấy việc mình làm với Tần Mân là không sai.
********
Trở lại phòng ngủ Lâm Tưởng hoàn toàn không còn cảm giác buồn ngủ nữa, lấy điện thoại ra nhìn lướt qua điện thoại, gần giữ trưa rồi, vì thế gọi điện cho Cố Thành. Nghe điện giọng nói trầm thấp của Cố Thành, cô thuận miệng mà nói: "Anh Thành."
Nghe thấy đầu bên kia Cố Thành có cảm giác không đúng lắm, ngày hôm qua khi thân mật với cô, anh phải mắng lúc lâu thì mới nghe được vài câu anh Thành. Không ngờ cô lại chủ động gọi điện cho anh rồi xưng hô như vậy.
Anh nói với giọng ôn hòa: "Anh đang chuẩn bị về, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh."
Lâm Tưởng ừ một tiếng, bình tĩnh nói: "Em vừa cãi nhau với Tần Mân, sau đó còn nhốt cô ta ở ngoài cửa không cho cô ta vào."
Cố Thành nói: "Sao cô ta lại tới đây?"
"Còn không phải là tới đây tìm em cãi nhau sao!"
"Vậy em có bị làm sao không? Anh trở về liền."
"Em không làm sao cả, người có làm sao hẳn là cô ta rồi. Có khả năng là cô ta bị em dọa cho choáng váng rồi."
Nghe cô nói như vậy, Cố Thành cười hai tiếng, hỏi cô: "Em dạo cô ta như thế nào? Dạo cái mà khiến cho co ta hoảng sợ?"
"Em nói là cô ta đắc tội với em, em muốn anh không chu cấp phí sinh hoạt cho cô ta nữa." Lâm Tưởng cười nhạt, "Cô ta nghe xong liền hoảng sợ."
Cố Thành nói: "Vậy thì không chu cấp nữa, nếu không sẽ không thể hiện được uy lực của em."
Cô hỏi: "Vậy đến lúc mẹ anh tới tính sổ với em thì làm sao bây giờ?"
Anh đáp: "Không sao đâu, anh chống lưng cho em."
Nụ cười trên môi Lâm Tưởng càng ngọt ngào, nói với người ở bên kia điện thoại: "
Làm sao bây giờ, hiện tại em muốn ôm anh lên giường lăn lộn hai vòng."
Cố Thành nuốt nước miếng: "Chờ anh năm phút!"
Lúc sau, hai người ở biệt thự đến chiều muộn mới rời đi. Trên đường trở về, Lâm Tưởng bất ngờ nhìn thấy Cố Thành giơ chìa khóa xe lên trêu đùa, không nhịn được cười nói: "Anh ăn trộm đồ của em!"
Cố Thành nhướng mày: "Anh còn tưởng là của anh."
"Được rồi, nếu anh thích thì cho anh đấy."
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô, Cố Thành thật là muốn dừng xe lại ven đường, sau đó hung hăng lăn lộn cô một lần.
********
Khi Lâm Tưởng đi thành phố A đóng phim, Đỗ Hân cũng đi cùng. Lâm Tưởng đối với việc này cũng đã thành thói quen. Nhưng trong mắt Đỗ Hân, cô vẫn chỉ là một người mới, Đỗ Hân muốn tự mình đi giúp đỡ chuẩn bị một chút.
Vốn dĩ Cố Thành cũng muốn đi qua cùng, nhưng lại bị Đỗ Hân lạnh lùng tàn nhẫn từ chối. Nguyên nhân là: Không có nghệ sĩ mới vào nghề nào lại dẫn theo Sếp Tổng đi làm cả, đây không phải là muốn ra oai phủ đầu với đoàn làm phim sao? Cái này sẽ làm cho nghệ sĩ về sau phải ở trong đoàn làm phim sống như thế nào?
Cố Thành nghiêm trang biện hộ lại cô: "Tôi là bạn trai của cô ấy, không phải là Sếp Tổng của cô ấy."
Lâm Tưởng cũng ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, anh ấy là bạn trai của em, em mới là Sếp của anh ấy."
Đỗ Hân bị nói đến sống không còn gì để luyến tiếc, cố ý nói: "Vậy hai người nhanh chóng kết hôn đi, công việc có thể tạm ngưng để nhường chỗ cho tình yêu của hai người!"
Trận chiến này Đỗ Hân chiến thằng tuyệt đối, Cố Thành bị ném xuống khỏi xe, cô cùng Lâm Tưởng đi thành phố A trước.
Khi nói chuyện phiếm trên đường đi, Lâm Tưởng hỏi: "Chị Đỗ, sao chị lại không sợ Cố Thành vậy."