"Đừng ăn quá nhiều, no quá sẽ đau dạ dày, lúc nào muốn ăn thì đều có thể tới đây ăn." Cố Thành một bên khuyên cô nên ăn ít thôi, nhưng một bên lại không ngừng lột vở cua cho cô.
Cuối cùng vẫn là Lâm Tưởng tự chủ động ngừng đũa, tiếp tục ăn nữa không chứng sẽ nôn ra mất.
Bởi vì có ý định sẽ ngủ lại ở bên này, cho nên sau khi ăn xong cơm tối hai người cũng không vội vàng, mà chậm rãi đi bộ trở về. Khi đi qua đình ngắm cảnh thấy ở đây không có nhiều người lắm, hai người liền dắt tay nhau đi nhìn ngắm cảnh thành phố về đêm một lúc.
Trên đường có mấy người đi ngang qua, sau khi nhìn thấy Cố Thành liền chủ động đi tới chào hỏi. Cố Thành cũng hướng bọn họ gật đầu, hẳn là có quen biết, lại còn nói chuyện mấy câu, trịnh trọng giới thiệu Lâm Tưởng với bọn họ nữa.
Lâm Tưởng phát hiện, ở trước mặt người ngoài Cố Thành cũng hông kiêng kỵ gì mà có hành động thân mật với cô, hoặc có thể nói, hắn giống như là cố ý vô tình động chạm thân mật vậy.
Người này vẫn là Cố Thành cao cao tại thượng, nghiêm trang sao? Nghĩ đến đây, cô tự nhiên nhớ tới những tư thế không biết xấu hổ ở trên giường hồi chiều, một đời này của Cố Thành quả nhiên đã làm tan vỡ hoàn toàn hình tượng trong mắt người khác rồi!
Lâm Tưởng cũng không thân thiết gì với bạn bè của Cố Thành, cũng không có đề tài chung để tán gẫu, chỉ lễ phép chào hỏi qua rồi im lặng đứng ở bên cạnh Cố Thành. Đột nhiên nhớ tới, hình như cô có ấn tượng với người đàn ông trẻ tuổi tên Tôn Trí.
Cẩn thận suy nghĩ lại, cô bỗng nhiên nhớ ra, người này chả phải là bạn trai của Lý Hân Ý sao? Sở dĩ cô có ấn tượng về Lý Hân Ý, chính là bởi vì năm đó cô với Lý Hân Ý cùng được đề cử giải thưởng "Diễn viên mới", Lý Hân Ý nhận được giải thưởng. Nhưng sau lại bị lộ ra Lý Hân Ý đoạt được giải là do có nội tình đen tối bên trong. Bởi vì người bạn trai tai tiếng của cô ta – Tôn Trí là "Thái tử gia" của công ty giải trí nào đó, sau đó là bởi vì Tôn Trí yêu người khác mà vứt bỏ Lý Hân Ý. Với tính cách của Lý Hân Ý sau khi bị hắn vứt bỏ liền lộ ra ngoài bí mật đen tối bên trong.
Lúc ấy việc này thực sự truyện lớn, giới giải trí truyền thông ngày này cũng có bài nhắc tới, ban tổ chức giải thưởng Kim Hoa cũng bị lôi ra để chỉ trích. Vì vậy nên Lâm Tưởng mới có ấn tượng sâu sắc với Lý Hân Ý và Tông Trí.
Lâm Tưởng trộm đánh giá Tôn Trí, là người trẻ tuổi, lớn lên còn rất đẹp trai khí khái, cách ăn mặc cũng rất thời thượng, khó trách sao lại được nhiều cô gái thích, quả nhiên là có số đào hoa.
Tôn Trí vốn đứng đằng sau đám người, không thể nói lời nào với Cố Thành, trong lúc vô tình lại phát hiện ra Lâm Tưởng đang nhìn hắn, vì thế nở nụ cười tươi phong lưu phóng khoáng với cô. Không ngờ sau khi Lâm Tưởng nhìn thấy lại lạnh lùng dời tầm mắt đi chỗ khác.
Tôn Trí nghĩ: Không ngờ còn có người con gái có thể miễn dịch với mị lực của mình?!!!
Lâm Tưởng nghĩ: Tiểu hài tử, vẫn còn chưa đủ lông đủ cánh đâu!
Phát hiện ra là Cố Thành đang hẹn hò, vài người cũng ngượng ngùng vì nói chuyện quá lâu. Biết được anh muốn ngủ lại đây, liền hẹn anh sáng ngày mai đi đánh golf. Cố Thành quay dầu nhìn Lâm Tưởng, hỏi cô: "Em có muốn đi chơi cùng không?"
Lâm Tưởng vẫn còn ở thắt lưng, một chút cũng không muốn vận động, hơn nữa là còn vào buổi sáng! Nhỏ giọng nhìn anh nói: "Anh cứ đi đi, ngày mai em muốn ngủ nhiều một chút."
Cố Thành suy nghĩ, rồi đáp ứng lời mời của đối phương.
Lúc rời khỏi đình ngắm cảnh đi về phía biệt thự nhỏ ở đỉnh núi, Lâm Tưởng cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cố Thành nói gì cô đều không đáp lại, thật sự không thể chống đỡ thêm được nữa.
Lâm Tưởng đung đưa cánh tay anh, làm nũng với anh: "Kêu xe điện tới đi, em mệt."
Cố Thành cảm thấy bộ dáng mềm mại này của cô thật sự vô cùng đáng yêu, làm cho anh sinh ra một ý nghĩ là không muốn cho người khác nhìn thấy.
"Anh cõng em đi lên." Anh nói, bước nhanh đến trước mặt cô cong lưng xuống.
Ở phía sau nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, Lâm Tưởng cũng không do dự liền ngoan ngoãn đi lên. Cố Thành có chút giật mình rồi liền vũng vàng nâng người sau lưng lên.
Lâm Tưởng để mặt mình kề sát lên lưng anh, nhắm mắt ngủ, bên tai chỉ còn lại tiếng bước chân trầm ổn của anh vào tiếng gió bỗng nhiên thổi qua.
Đây là điều hạnh phục ở đời nay của cô, cô nghĩ.
********
Trở lại biệt thự, Lâm Tưởng còn định dùng trò cũ để phân chia phòng ngủ, nhưng nói đến ngon ngọt thế nào thì Cố Thành cũng không chịu đáp ứng. Lâm Tưởng chỉ có thể đáp ứng cho anh vào cùng ngủ ở phòng ngủ chính, nhưng anh phải đồng ý cách xe cô ba mét, đêm nay không được làm phiền cô.
Cố Thành vui vẻ mà đáp ứng.
Lâm Tưởng thật sự cảm thấy mệt mỏi muốn chết, rửa mặt xong liền lên
giường chìm vào giấc ngủ. Cố Thành ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu mới cảm thấy mỹ mãn mà tắt đèn đi ngủ. Sau khi tìm một tư thế thoải mái liền ôm cô vào trong l*иg ngực.
Trong lúc ngủ Lâm Tưởng thay đổi tu thế, hai người thân mật gần nhau hơn.
Rốt cuộc không hề có chút mộng mị nào, anh mỉm cười đi ngủ.
Một đêm mơ đẹp.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Tưởng mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang sờ ngực cô. Trước khi ngủ rõ ràng cô đã mặc quần áo ngủ chỉnh tề rồi mà. Lúc này tay sờ loại một lúc phát hiện ra mình cư nhiên là đang khỏa thân.
Cô lập tức tỉnh táo, mới vừa mở mắt ra liền nhịn không được than nhẹ một tiếng. Lúc này mới phát hiện là người đàn ông của cô mới sáng sớm đã bắt đầu làm phiên cô.
Phải rất lâu sau Cố Thành mới đem hạt giống của anh bắn đầy trên người cô xong, anh mới cảm thấy mỹ mãn mà ôm cô đi vào phòng tắm rửa mặt. Sau đó lại ôm cô còn đang mơ hồ về giường.
Mang bữa sáng vừa có người đưa tới trước mặt cô, Cố Thành gọi cô: "Ăn cháo trước rồi lại tiếp tục ngủ."
Lâm Tưởng nghĩ thầm: Nếu không phải tại anh mới sang sớm đã làm phiền khiến cô tỉnh thì có phải cô vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp không.
Cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn bưng chén cháo lên ăn cho xong.
Cố Thành nhìn cô lại chui vào ổ chăn, liền giúp cô chỉnh lại chăn, cúi người hôn lên miệng cô một cái, nói: "Anh đi đánh golf một lát, trước giờ cơm trưa sẽ trở về, em có thể ngủ đến lúc đó."
Lâm Tưởng duỗi một cánh tay ra ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu lên liếʍ liếʍ môi anh xong mới thỏa mãn màng buông anh ra.
Cố Thành bị cô liếʍ đến mức tim đập nhanh liên hồi, đang muốn có một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt thì lại thấy cô đã nhắm mắt lại ngủ bù.
Hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu bật cười, mỗi lần đều chỉ lo ngủ, mặc kệ không quan tâm tới dục hỏa mình thắp lên.
Lâm Tưởng nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, Cố Thành rời đi lúc nà cũng không biết.
Lúc tỉnh lại lần nữa là khi bị tiếng chuông cửa đánh thức. Lâm Tưởng cho là Cố Thành quên chìa khóa nên cũng không nghĩ nhiều, xuống giường mặc thêm áo khoác, cũng không đi giầy, choáng váng đi chân trần đi xuống lầu mở cửa.
Không ngờ lại nhìn thấy Tần Mân đang đứng ở cửa, trong nháy mắt Lâm Tưởng liền tỉnh táo.
Sắc mặt Tần Mân u ám, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Tưởng: "Cô ngủ lại ở đây sao?"
"Đúng vậy, có chuyện gì?"
Tần Mân nghiến răng nghiến lợi: "Không biết xấu hổ."
Lâm Tưởng khoanh tay trước ngực, cũng không giận, chỉ có thể lạnh nhạt hỏi: "Cô có việc gì? Không có việc gì thì tôi phải đi ngủ tiếp đây, ngày hôm qua anh của cô dày vò tôi rất mệt."
Những lời này tương đối khích bác đối phương, thiếu chút nữa đã làm cho Tần Mân không tự chủ được mà nổi khùng.
Tần Mân ỷ vào quan hệ cùng với Cố gia, ở trong giới thượng lưu cũng coi như là được mở mang đầu óc. Tối hôm qua một người bạn của cô tới đây ăn cơm, liền nhìn thấy Cố Thành dẫn theo người phụ nữ này cũng tới đây ăn, cử chỉ cũng rất là thân mật. Vì vậy nhanh chóng mật báo cho Tần Mân. Tần Mân vừa nghe xong cũng đứng ngồi không yên, tuy rằng đã đoán trước được người phụ nữ này là ai, nhưng vẫn không từ bỏ ý định mà sáng sớm đã chạy nhanh tới đây.
Nghe người quản lý nói là Cố Thành đã đi tới sân golf, cô mới trực tiếp tới đây tìm Lâm Tưởng.