Tình Một Đêm: Hoắc Thiếu Thích Cưng Chiều Vợ

Chương 33: Ngươi Thật Cay Độc


Chương 30 Ngươi Thật Cay

Tô Cẩm Hoan chớp chớp đôi mắt sáng ngời cảm động, lúc hắn kéo quần áo của cô, cô kinh ngạc mở to hai mắt:

"Chu thiếu gia, không phải anh nói là anh bị gãy hai cái xương sườn sao, sao anh có thể...."

Cô trừng mắt nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy chiếc quần của hắn đang phồng lên, trong lòng thầm giễu cợt, cô biết hắn ta đang cố tình gài bẫy cô.

"Lấy sức lực của cô, mà có thể làm tôi bị như vậy sao, thật là đùa giỡn a, ha ha..."

Chu Thiệu nắm lấy cánh tay của cô, trên mặt cười khổ.

"Anh. . . Anh lừa tôi. . . Anh muốn chết..."

Tô Cẩm Hoan tức giận lớn tiếng nói:

"Nói như vậy, anh nói bị tôi đánh gần chết cũng là nói dối?"

"Cô thật là cay độc nha, bản thiếu gia ta có vấn đề gì, rất nhanh cô sẽ biết thôi, nếu như dám nguyền rủa bản công tử, ta sẽ cho ngươi tận hưởng khoái lạc tiết tấu mà chết."

Chu Thiệu nở nụ cười hung ác, hắn ta cố tính nói là “cái đó” của mình không thể ngóc đầu lên nổi, chỉ để Tô Cẩm Hoan tự vác thân mình đến tận cửa, giúp hắn giải tỏa sự nhàm chán của khi ở trong phòng bệnh, chứ thực ra nó không phải là không có phản ứng gì, sự thật đã được chứng minh là bây giờ chỗ ở hạ thân của hắn đang căng phồng, như muốn phá tan l*иg giam mà xông ra.

"Anh làm nhiều chuyện bất chính như vậy, chắc chắn sẽ gặp quả báo..."

Tô Cẩm Hoan tức giận mắng hắn.

"Bổn thiếu gia đây chỉ biết làm theo ý mình muốn, có gặp quả báo hay không thì tính sau. Nếu ngươi có thể khiến bổn thiếu gia hài lòng, thì bổn thiếu gia có thể cân nhắc việc không kiện ngươi nữa."

Chu Thiệu nhéo lấy chiếc cằm của cô, nhìn khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của cô. Sau đó, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng đặt lên đôi má và sờ soạng làn da trên khuôn mặt cô, cảm giác ấy thật tuyệt, khiến hắn không thể dừng tay.

“Ngươi nằm mơ đi…”

Tô Cẩm Hoan mạnh mẽ hất tay hắn ra, sau đó giơ bàn tay của mình lên, cào vào mặt hắn.

"Lần trước là ngoài ý muốn mới để cô làm cho ta bị thương, cô thực sự cho rằng bản thiếu gia sẽ bất cẩn như vậy, để bị ngươi đánh lần thứ hai sao?"

Chu Thiệu đề phòng đã lâu, vội vàng nắm lấy cổ tay của của cô, dùng sức bóp mạnh, miệng cười thành tiếng .

Cổ tay Tô Cẩm Hoan bị hắn ta nhéo, mạnh đến nỗi suýt chút nữa bóp nát tay cô, cô cắn răng nói:

“Anh vốn dĩ không có bị sao cả, anh ngụy tạo chứng cứ để hãm hại tôi, anh không sợ bị lộ tẩy sao?”

"Biết bổn thiếu gia đưa ra chứng cứ giả thì sao? Ta nói cho ngươi biết, ta có luật sư giỏi nhất thành phố giúp đỡ, nếu ngươi không ngoan ngoãn hầu hạ ta, ta sẽ khiến ngươi không thể bước ra khỏi phòng giam cho đến hết đời."

Chu Thiệu siết chặt cổ tay của cô, nở một nụ cười tự mãn hơn trên khuôn mặt hắn ta.

“Anh thừa nhận là mình đã đưa ra chứng cứ giả là đủ rồi.”

Khóe môi Tô Cẩm Hoan khẽ nhếch lên, chợt nở một nụ cười vô cùng quyến rũ.

Nụ cười kia đẹp đến mê người, phảng phất có thể làm cho nhật nguyệt đều tái nhợt, Chu Thiệu mê đắm trong đó nhất thời không có phản ứng lại.

Trong nháy mắt, đột nhiên có một tiếng nổ vang, một cái bình nặng nề đập vào sau gáy Chu Thiệu.

"A..."

Đau đớn kịch liệt truyền đến, Chu Thiệu kêu một tiếng, rồi sau đó ngã lăn ra đất.

“Cẩm Hoan, mau đi thôi.”

Noãn Dục đang nấp ở ngoài cửa cũng nhảy bổ vào, dùng bình đập một cái vào đầu của Chu Thiệu, sau đó lập tức kéo Tô Cẩm Hoan chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa nói:

“Tớ đã quay lại tất cả rồi, đặc biệt là mục đích của hắn ta, cùng với video này, hắn ta sẽ không bao giờ kiện được cậu nữa."

“Tốt.”

Tô Cẩm Hoan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vì Tiểu Nguyên, cô nhất định không được để cho mình xảy ra chuyện gì.

"Đừng chạy... A... Đứng lại... Người đâu...Mau đem hai con ả chết tiệt kia mang về đây cho ta..."

Chu Thiệu ôm đầu đẫm máu rống giận, vệ sĩ đi nơi nào rồi?

Tiếng bước chân đều đều mà mạnh mẽ truyền đến, một đôi giày da cao cấp màu đen đầy khí thế xuất hiện ở trước mắt của hắn.

“Đồ ngốc, còn không mau đuổi theo…”

Chu Thiệu ngẩng đầu, định chửi thêm một tiếng nữa nhưng vừa thấy khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng hung hãn kia, sắc mặt hắn liền tái nhợt, hai tay chống xuống đất, nhịn không được lui về phía sau, ngay cả thanh âm cũng run sợ:

"Ngươi…"