Tình Một Đêm: Hoắc Thiếu Thích Cưng Chiều Vợ

Chương 32: Cố Ý Để Hắn Chết Ngạt

Chu Thiệu được đưa đến bệnh viện tư nhân đắt tiền nhất thành phố để hồi phục sức khỏe, phòng bệnh xa hoa chẳng khác gì dãy phòng trong khách sạn năm sao, mặc dù là vậy nhưng hắn không cảm thấy vui vẻ gì khi ở trong một môi trường thoải mái như vậy.

Hắn cầm tách trà lên, dùng hết sức đập xuống đất, giận dữ gầm lên:

"Tao sắp chết ngạt rồi, ở cái nơi chết tiệt này, không có việc gì làm, tao chết cho các người mới vui đúng không?."

Nữ giúp việc sợ tới mức phát run, cúi đầu, sắc mặt tái nhợt:

"Thiếu gia, phu nhân đã dặn, ngài chỉ có thể ở trong bệnh viện, không được xuất viện, phải chờ phiên tòa xét xử thì mới được ra ngoài."

"Con mẹ nhà nó! Tức chết mà."

Họ Hoắc kia được lắm, nếu không phải vì hắn xen vào, chuyện này chỉ có thể là chuyện riêng tư, hắn cũng sẽ không vô cớ bị nhốt vào cái l*иg chim này.

Chu Thiệu nhìn chằm chằm vào nữ giúp việc ngoan ngoãn, bị nhốt hai ngày, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, nheo lại đôi mắt bốc lửa, vẫy tay với cô ta, trầm giọng ra lệnh:

"Lại đây."

"Thiếu gia, ngài có gì sai bảo ạ?"

Người giúp việc run rẩy tiến lên, cô ta biết Chu Thiệu nổi tiếng là khó phục vụ, sau khi anh ta nhập viện, không ai chịu phục vụ anh ta, vì thế cô ta bị ép đến đây.

Chu Thiệu vươn tay nhéo cằm của nữ giúp việc, ngạo nghễ nâng cằm lên, khi nhìn thấy tàn nhang và mụn dầu đầy mặt của cô ta, bụng hắn lập tức lộn lên, sợ tới mức vội vàng buông ra, rống giận dữ:

“ Ai cho một kẻ xấu xí như ngươi đến hầu hạ thiếu gia ta vậy, mau đi gọi Xuân Mai và Thu Hương tới."

Những người giúp việc xinh đẹp nhất trong nhà họ Chu là Chu Mai và Thu Hương, hắn ta luôn muốn động vào hai người bọn họ, nhưng đáng tiếc là ông già của hắn đã giúp đỡ họ, ngăn cản hắn, điều này khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

“Xuân Mai, Thu Hương đang phải hầu hạ lão gia và lão phu nhân, nên bọn họ kêu tôi tới.”

Thị nữ đỏ mắt bất bình.

Chu Thiệu tức giận hét lên:

“Cút, cút ngay, đừng để ta nhìn thấy bộ mặt xấu xí của ngươi, nhìn vào nó khiến bản thiếu gia ta phát tởm.”

Lão già đó cố tình làm như vậy, là muốn hắn chán chết, muốn hắn chết ngạt ở trong này.

Người giúp việc che mặt, khóc lóc thảm thiết chạy ra ngoài.

"Cái quái gì thế này? Lão già đó thật sự điên rồi."

Chu Thiệu cầm lon bia ở trên bàn cạnh giường, uống một hớp vào miệng.

Đúng lúc này, một mùi thơm nhàn nhạt khiến lòng người gợn sóng, từ ngoài cánh cửa khép hờ truyền đến, tiếng cười trong trẻo ngọt ngào như chim chích chòe vàng từ trong sơn cốc bay ra, khiến lòng người đau xót.

Ngửi mùi phụ nữ là sở trường của Chu Thiệu, có mùi thơm sảng khoái cùng tiếng cười sảng khoái này, người bên ngoài nhất định là mỹ nữ.

Chu Thiệu vừa nãy còn rất bực mình, nhưng khi ngửi thấy mùi hương này, khí huyết hắn lại sôi trào, tế bào trong cơ thể nhảy múa hưng phấn, hắn nuốt một ngụm nước bọt, lập tức nhảy xuống giường, bước nhanh chóng mở cửa phòng ra.

Hắn nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy ren hai dây màu hồng, đang chần chừ ở cửa phòng, mái tóc dài bồng bềnh, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt trang điểm thanh tú như búp bê tráng men, đôi mắt to long lanh như có thể nói chuyện, tràn đầy khí thế lay động, ánh mắt rực lửa từ xương quai xanh gợi cảm của cô ta chiếu xuống, khiến ngọn lửa trong người hắn hừng hực, toàn thân nóng bừng.

Đẹp đến nao lòng, giống như tiên nữ lạc vào nhân gian, đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.

Cô gái nhìn hắn, liền vươn tay nắm lấy cánh tay hắn, đôi mắt đẹp đầy sương mù, trên khuôn mặt thuần khiết lộ ra vẻ mềm mại quyến rũ:

“Chu thiếu gia, tôi không có cố ý làm anh bị thương, xin anh đừng đừng kiện tôi, được không?" Chỉ cần anh không kiện tôi, anh yêu cầu tôi thế nào tôi cũng sẽ không kháng cự."

Sau khi thay một bộ quần áo, cô xinh đẹp đến mức khiến thân thể của hắn kích động, không thể kìm lại được. Chu Thiệu đã đoán ra cô gái ở ngoài cửa là ai, liền nắm lấy tay cô, dùng sức kéo cô vào trong phòng.