Tình Một Đêm: Hoắc Thiếu Thích Cưng Chiều Vợ

Chương 23: Mẹ Ngươi Ở Nhà Không Dạy Ngươi Phải Tôn Trọng Phụ Nữ À

“Bốp” một tiếng, Chu Thiệu bị cô đánh trúng trán, hắn liền buông cô ra, sau đó dùng lòng bàn tay che lên vết thương đau đớn, phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu đỏ tươi bắt đầu chảy khắp cả khuôn mặt, khiến hắn càng thêm ghê tởm đáng sợ.

Tô Cẩm Hoan vội vàng từ dưới đất bò dậy, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà chạy ra ngoài, trái tim đang đập loạn xạ như sắp nhảy ra khỏi tim.

“Con khốn, nếu như mày còn muốn trốn, ta sẽ gϊếŧ mày.”

Chu Thiệu dùng sức nắm lấy cổ tay của cô kéo về phía sau, trong mắt hiện lên một tia sát khí hung hãn:

“Chưa từng có ai dám đánh tao, vậy mà mày dám... cái đồ khốn kiếp này. .."

Sức lực của hắn lớn đến mức tưởng chừng như muốn bóp nát cổ tay của cô, Tô Cẩm Hoan vừa đau vừa sợ, mồ hôi hột đổ ra ướt cả quần áo.

“Thả tôi ra… cứu… cứu… với... a…”

Cô kinh hãi giãy giụa và hét lên, trong lúc giãy giụa, đột nhiên đá vào đũng quần của Chu Thiệu.

"A..."

Chu Thiệu thét lên giống như lợ bị sọc tiết, sắc mặt tái nhợt, đưa tay ôm lấy đũng quần, đau đớn ngã xuống đất, lăn lộn kêu la.

Bất kỳ người đàn ông nào khi bị đá vào đó đều cảm thấy đau đớn nhất, đấy chính là yếu điểm của đàn ông mà không thể che đậy được. Ngay khi lực lượng giam cầm trên người Tô Cẩm Hoan được giải phóng, cô lập tức lao ra ngoài.

Nghe thấy tiếng hét của Chu Thiệu ở phía sau, bước chân của cô đột nhiên dừng lại, sau đó vẻ mặt tái nhợt của cô trở nên nham hiểm. Cô từ từ quay lại, đi đến bên cạnh hắn, rồi dùng chân giẫm mạnh lên ngực hắn, tiếp đến là giơ lòng bàn tay lên cào mạnh vào mặt hắn.

"Mẹ mày khi sinh ra mày không có dạy mày là phải biết tôn trọng phụ nữ à. Nếu mẹ mày không dạy, thì để tao sẽ dạy cho mày một bài học thay cho mẹ mày nhé, đồ nam nhân khốn kiếp, đồ vô học. Mày nghĩ mày có tiền là giỏi à, có tiền thì có thể ức hϊếp người khác được sao?"

Tô Cẩm Hoan vỗ vỗ vào mặt hắn, giận dữ gầm lên:

"Loại cặn bã như mày, tốt nhất không nên sống trên đời, nên trói mày vào thuyền rơm rồi dùng tên lửa bắn vào đó, cho mày chết không được siêu thoát."

"A... đừng đánh tôi... dừng lại... đau quá... ù ù ù..."

Mặt Chu thiếu gia bị cô đánh cho sưng vù, giống như đầu heo, nước mắt nước mũi vì đau mà ứa ra, máu và nước mắt trên mặt hòa quyện với nhau vào làm một, trông khϊếp sợ kinh người.

“Lúc cô Bân nói không muốn, thì mày có dừng lại không, hả đồ cặn bã?”

Tô Cẩm Hoan nặng nề tát anh ta một cái, đôi mắt đẹp tràn đầy sự tức giận nhìn anh ta chằm chằm:

“Tôi đã nói rồi anh chỉ là đồ thối tha mà thôi! Một đời này, tôi không sợ chết, nhưng anh muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi, anh là đồ phế vật vô sinh, chỉ bắt nạt kẻ yếu, anh sống thậ lãng phí không khí, chết thì làm ô nhiễm đất đai..."

"Tôi sai rồi... Tôi biết tôi sai rồi... Làm ơn thả tôi ra... Ối... đừng đánh tôi nữa... Làm ơn..."

Chu Thiệu đau đớn đến mức thậm chí gục ngã cả nhân phẩm của mình, khóc lóc và cầu xin sự thương xót.

“Rác rưởi.”

Tô Cẩm Hoan buông bàn chân đang đè lên bụng hắn, nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn từ bên ngoài, cô vội vàng xoay người chạy ra cửa.

"Thiếu gia, lão gia bảo cậu về nhà đi... Thiếu gia, cậu bị làm sao vậy?"

Vệ sĩ nhà họ Chu tới tìm người, bọn họ đi ngang qua Tô Cẩm Hoan mà không để ý đến cô, vừa bước vào trong hộp đêm liền sững sờ bởi cảnh tượng bên trong.

Chu Thiệu toàn thân kịch liệt run rẩy, chỉ về phía đằng cửa rống to:

"Bắt con đĩ kia về cho tao."

“Vâng, thiếu gia.”

Vệ sĩ lập tức nhận lệnh đuổi theo cô ra ngoài.

Tô Cẩm Hoan đang chạy trên hành lang, nghe thấy tiếng bước chân vội vã đuổi theo cô ở phía sau khiến cô hoảng sợ.

Cô nhất định không được để mình rơi vào tay của Chu Thiệu, nếu không đời của cô coi như xong.

Cô vội vàng đẩy bừa một cửa hộp đêm khác rồi xông vào, ánh mắt hoảng hốt của cô rơi vào ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó. Lòng cô lạnh như băng, thở hổn hển nói:

"Mẹ nó, con đường dẫn đến kẻ thù thật là hẹp."

Cô vô thức muốn chạy trốn, nhưng tiếng bước chân đuổi theo cô ở bên ngoài cũng sắp gần tới nơi rồi