"Người phụ nữ chết tiệt, lúc nãy để cho cô kiêu ngạo như vậy, hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cho cô biết tôi mạnh mẽ đến thế nào." Người đàn ông tức giận đến mức anh ta tát cả vào mặt cô.
Cái tát đó mạnh đến nỗi đầu Tô Cẩm Hoan ong ong, sau đó là một tiếng thịch, cô ngã xuống đất, trong mắt lóe lên tinh quang, dưới ánh đèn sáng ngời, cô nhìn thấy khuôn mặt hung ác đáng sợ của Chu Thiệu.
"Cứu. . . . . . "
Tô Cẩm Hoan nằm trên mặt tràn đầy hoảng sợ cùng sợ hãi, cô muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng lập tức bị cánh tay cường tráng của nam nhân kia kéo lại, đau đớn kịch liệt truyền đến, càng làm cho cô kinh hãi hơn.
"Con khốn, đêm nay tao sẽ cho mày biết chết trước mặt nhiều người là như thế nào."
Không ai dám đắc tội với hắn, mà có thể lành lặn ngày hôm sau cả. Trong mắt Chu Thiệu hiện lên một vẻ điên cuồng.
"Không... Ngươi cút đi..." Cô giơ nắm đấm, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Tiếng bước chân từ trong hành lang truyền đến, Chu Thiệu dùng lòng bàn tay bịt chặt miệng cô, hung ác cười: "Con khốn này, mày trốn không thoát."
"Uuuuuuuuuuuuu..."
Tô Cẩm Hoan cố hết sức chống cự, nhưng thể lực nữ nhân vẫn thua nam nhân, bên ngoài tiếng bước chân dần dần nhỏ lại, trong mắt cô hiện lên vẻ tuyệt vọng.
"Ngươi phải cảm thấy may mắn khi mà bản thiếu gia để mắt tới ngươi, ngươi còn dám chống cự, con khốn." Chu công tử chửi rủa, giơ bàn tay lên cao, dùng sức tát vào mặt cô.
Một cái tát của hắn khiến cô có cảm giác như thể bị đăng xuất khỏi Trái Đất để đến một nơi được gọi là “thiên đường”. Hai mắt cô thâm quầng, cô cố gắng giãy rụa để gây ra tiếng động cho người bên ngoài biết. Chiếc bàn cà phê bên cạnh bị cô hất đổ, đồ đạc trên đó rơi xuống đất, làm đến đó sức lực toàn thân của cô như bị hút hết, bị hắn ép xuống nền đất lạnh.
"Người phụ nữ mà bổn thiếu gia thích vĩnh viễn không thể trốn thoát, nếu hầu hạ không tốt, cô sẽ bị trừng phạt."
Dưới ánh đèn lập lòe, nụ cười trên khuôn mặt của Chu Thiệu lộ vẻ hung dữ, những vết bầm tím trên mặt cô là sự cảnh cáo của hắn dành cho cô.
Sự áp bức nặng nề khiến cô choáng váng, cô gần như ngạt thở, nước mắt hoảng sợ và tuyệt vọng trào ra từ khóe mắt.
Trời ạ, sao cô có thể để mình bị hủy hoại trong tay của tên cặn bã này, cô không thể...
Tô Cẩm Hoan đột nhiên nghiến răng, trong cơn đau kịch liệt, cô ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, trong đôi mắt tuyệt vọng dần trở nên khát máu, trong lúc giãy giụa, tay cô chạm vào chỗ vừa đυ.ng phải, đó là một chiếc gạt tàn vừa nãy mới bị cô làm rơi xuống đất. Nhìn Chu Thiệu đang cúi người, cô gầm lên một tiếng tức giận như dã thú bị thương, giơ tay đập mạnh cái gạt tàn lên trán Chu Thiệu.