Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy

Chương 25

Qua một lúc đúng là có người đi tới, nhưng không phải đến mua Tật Tốc phù, mà là trào phúng nói: “Tật Tốc phù? Còn thông dụng toàn cảnh giới? Ta sống lâu nhưng chưa từng thấy phù chú lợi hại như vậy, còn bán cả đống.”

Giọng nói của người này không nhỏ, xung quanh dần có người vây quanh, thảo luận bảy mồm tám lưỡi.

“Mặc dù nơi này không phải là Tứ Thời Thành, nhưng Định Hải Thành lớn như vậy, phù sư không ít, người trẻ tuổi nói to cũng phải cẩn thận một chút.”

Tứ Thời Thành là địa bàn của Ngũ Hành Tông, có phù sư khắp nơi.

“Cho dù là người của Ngũ Hành Tông đến thì cũng không dám nói thông dụng toàn cảnh giới gì đó, người hiện giờ đúng là dám khoác lác.”

Diệp Tố ngẩng đầu: “Đúng hay không, các người mua về thử một chút là biết.”

“Còn không chịu thừa nhận.”

“Tránh ra, nơi này của bọn ta có phù sư.” Có người chen vào: “Để hắn xem xem.”

Một nam nhân trung niên mặt gầy chen tới, ngồi xổm xuống cầm lấy một tấm Tật Tốc phù, cẩn thận đánh giá: “Mặc dù bùa này vẽ xong bằng một nét, trông dọa người, nhưng cũng chỉ là giống Tật Tốc phù mà thôi, giả.”

Minh Lưu Sa lấy lại Tật Tốc phù trong tay nam nhân trung niên mặt gầy: “Ngay cả họa pháp biến hình của Tật Tốc phù phù sư này cũng không nhận ra, nghĩ đến chắc cũng không phải là phù sư lợi hại gì, vẫn là đừng nhìn thì hơn.”

Người bên cạnh nam nhân trung niên mặt gầy cười ha ha: “Thằng nhãi, gạt người cũng không sợ đau đầu lưỡi, không khéo, người này chính là phù sư của Ngũ Hành Tông.”

“Vậy mà có người nói phù sư của Ngũ Hành Tông không được, ha ha ha ha, hôm nay đúng là mở mang kiến thức.”

Hiển nhiên người xung quanh đều biết nam nhân trung niên mặt gầy, liên tiếp phụ họa, chỉ trỏ mấy người Diệp Tố.

Nam nhân trung niên mặt gầy có chút khiêm tốn sờ sờ râu ria, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được vẻ đắc ý: “Tiểu đạo hữu thoạt nhìn còn trẻ, hãy trở về tu luyện, chớ để lầm đường lạc lối.”

Minh Lưu Sa cười nhạo nói: “Lá phù không có vấn đề, nếu không tin, có thể mua một tấm trở về thử xem.”

Nam nhân trung niên nhíu mày: “Ta vừa nhìn phù chú này đã biết có vấn đề, vì sao còn phải mua một tấm?”

Người xung quanh đều gật đầu: “Sợ không phải nghe nói phù sư là người của Ngũ Hành Tông nên muốn lừa bịp đó chứ.”

“Phù sư chưa thử thì sao có thể biết lá phù có vấn đề.” Minh Lưu Sa hỏi ngược lại.

Nam nhân trung niên lắc đầu với Minh Lưu Sa: “Người trẻ tuổi, đừng cưỡng từ đoạt lý nữa.”

Diệp Tố ngồi trên mặt đất bỗng nhiên vươn một ngón tay nói với nam nhân trung niên mặt gầy nói: “Phù chú chỉ cần mười viên linh thạch trung phẩm, không đắt, giả một phạt mười. Nếu không có tác dụng thì bọn ta sẽ bồi thường ông trăm viên linh thạch trung phẩm, mọi người đều có thể làm chứng.”

Người qua đường xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, lập tức chuyển miệng, kích động phù sư trung niên mua lá phù.

“Phù sư, ông thử xem, sẽ không thiệt thòi đâu.”

“Hãy để bọn họ bồi thường trăm viên linh thạch trung phẩm đi!”

“Không sai.”

Nam nhân trung niên mặt gầy có mặt mũi tốt, còn tham lam trăm viên linh thạch trung phẩm của đối phương, cuối cùng cắn răng đồng ý, xuất ra mười viên linh thạch trung phẩm: “Các người đừng hối hận, cho ta một tấm phù chú.”

Minh Lưu Sa và Diệp Tố liếc nhìn nhau, nhận linh thạch, đưa phù chú trong tay cho đối phương: “Vì muốn công bằng, chi bằng phù sư mời một người thử tại chỗ đi.”

Người xung quanh ồn ào: “Đúng, thử đi.”