----
Cẩm Nhiên nhìn cảnh anh nói tôi nói chú nói mà bĩu môi, Đại Hồng mang theo mùi nhà vệ sinh trở lại.
Cô tò mò hỏi:
"Ny Ny, chuyện gì đã xảy ra vậy? ”
Cẩm Nhiên khịt mũi nói:
"Đại Hồng à, cậu đây ngồi xổm bao lâu đó, toàn thân đều thấm mùi rồi. ”
Đại Hồng ngại ngùng nói:
"Chân tôi mau tê nên không bao giờ ngồi xổm." ”
Cẩm Nhiên:". . . . "
Thói quen kì lạ gì đây!
"Không gì đặc sắc hết, chính là mấy nam mấy nữ giằng co, chẳng có ý nghĩa gì hết."
Đại Hồng cảm thấy khó hiểu hỏi:
"Ny Ny, bây giờ cậu nói chuyện tôi nghe không hiểu lắm, chị hai tôi nói chuyện tôi cũng không hiểu luôn, có phải tôi có vấn đề không? ”
Cẩm Nhiên an ủi:
"Không có vấn đề gì đâu, cậu không hiểu thì hỏi tôi, tôi biết nhiều lắm. ”
Đại Hồng gật đầu.
"Đúng vậy, Cẩm Nhiên là người thông minh nhất mà tôi từng gặp ngoại trừ bà nội. ”
Cẩm Nhiên kiêu ngạo ngẩng đầu nhận lấy lời khen ngợi này.
----
Lúc Cẩm Nhiên trở lại Thẩm gia, Thẩm Diễm Hồng còn chưa trở về, Cẩm Nhiên bỏ cặp sách xuống, bắt đầu giúp bà cụ Thẩm.
"Ny Ny xem náo nhiệt xong rồi sao?"
Cẩm Nhiên gật đầu.
"Thanh niên tri thức cũng không có gì khác lạ so với chúng ta, có thời gian rảnh rỗi đi xem còn không bằng lên núi hái chút rau dại. ”
Bà cụ Thẩm buồn cười nói:
"Cháu còn nhỏ mà Ny Ny, nếu không có gì thì không nên tiếp xúc với mấy thanh niên tri thức. ”
Cẩm Nhiên ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó hỏi:
"Mẹ cháu đâu? Cháu không thấy mẹ đâu cả. ”
"Trở về nhà cậu cháu rồi, nói muốn một con chó nhỏ, không phải trước giờ cháu vẫn luôn nhắc tới sao, vừa lúc cậu cháu nhờ người tới nói tìm được rồi."
Hai mắt Cẩm Nhiên sáng ngời, là lông xù nha.
Vì thế Cẩm Nhiên rất chờ mong mẹ mình nhanh chóng trở về, nhìn ra cửa vô số lần, bà cụ Thẩm nhìn mà buồn cười.
Nghe ngoài cửa có tiếng động, Cẩm Nhiên vui vẻ ra ngoài xem, ai ngờ là Thẩm Diễm Hồng.
Vẻ mặt Thẩm Diễm Hồng thẹn thùng đầy sắc xuân, nhìn thấy Cẩm Nhiên cũng không có làm mặt thối như trước, nhiệt tình kéo Cẩm Nhiên nói chuyện.
Cẩm Nhiên: ". . . ."
"Ny Ny, em có biết mấy thanh niên tri thức vừa tới văn hóa thế nào không? Hơn nữa còn đặc biệt thân thiện, còn nói chị có vấn đề nào không hiểu đều có thể đến hỏi, không hổ là người từ thành phố, diện mạo cũng tốt, khí chất cũng tốt, học thức cũng tốt!
Cẩm Nhiên:". . . .", thầm nghĩ.
"Tiếng chị gảy bàn tính phỏng chừng ông nội ở dưới tầng hầm cũng nghe được đó. ”
Thẩm Diễm Hồng bỗng nhiên ngẩn ra vì hành động của mình, sau đó đen mặt.
"Cô đừng quá đắc ý, có gì đặc biệt chứ, sau này tôi nhất định phải thi đại học tốt.
Cô chỉ cần chờ xem tôi có một cuộc sống tốt đẹp đi! Hừ! ”
Cẩm Nhiên cảm thấy khó hiểu, khéo léo nói.
"Chị Diễm Hồng, nếu chị cho nước miếng nói chuyện vào đầu óc nhiều hơn thì hôm nay cũng không nói ra lời này, chị hơi sỗ sàng rồi đó."
Đúng lúc Vương Thúy Phân trở về nhìn thấy Cẩm Nhiên ở trong viện liền hỏi:
"Con đứng ngây ngốc ở đây làm gì? Nhận lấy chó nhỏ mà con muốn đi! ”
Cẩm Nhiên run rẩy vươn tay ra tiếp nhận con chó nhỏ trong lòng mẹ mình.
Nó có màu đen, móng vuốt màu trắng, mắt ướt sũng, trông cực kỳ đáng yêu.
"Cậu con cố ý chọn đó, nói là bộ dạng tốt nhất, chắc chắn con sẽ thích.
Ba của con chó này là cho săn, cậu con còn nói là cẩu vương, có thể đánh nhau với chó sói. ”
Mắt Cẩm Nhiên sáng lên:
"Vậy xem như xuất thân danh môn sao? Thật tuyệt nha! ”
Vương Thúy Phân thấy con gái vui vẻ liền mỉm cười đi vào nhà.
Cẩm Nhiên nâng chó con lên, vật nhỏ ngửi ngửi chung quanh, còn đang ríu rít làm nũng khiến trái tim cô sắp tan ra.
Lúc trước ở cô nhi viện cô vẫn luôn muốn có thú cưng, nhưng mà sống thôi cũng đã cố sức, còn hơi đâu chăm sóc một sinh mệnh yếu ớt khác chứ.
Mẹ viện trưởng luôn nói.
"Cẩm Nhiên, nếu con thích nuôi một con chó cỏ đi, chó cỏ dễ nuôi lắm. ”
Cẩm Nhiên luôn lắc đầu, cười hì hì nói:
"Vẫn không chặn đường đến nhà giàu của chúng nó. ”