----
Cẩm Nhiên:
"Đúng vậy, cậu còn nhỏ, không thích hợp nghe đủ nội dung. ”
Đại Hồng gãi đầu, không biết đây là ý gì.
Cẩm Nhiên nhanh chóng theo sát mọi người, muốn nhìn xem hai cô gái bị sắc đẹp mê hoặc sẽ tranh đấu như thế nào đây.
Tất cả mọi người đều góp vui đi theo tới chỗ ở của nhóm thanh niên tri thức.
Đại Hồng sốt ruột về nhà đi vệ sinh, trước khi còn căn dặn Cẩm Nhiên, kêu Cẩm Nhiên cẩn thận quan sát sau đó kể lại cho mình nghe.
Cẩm Nhiên: " . . . . ."
Xét về phương diện ưa náo nhiệt, cô thât sự bái phục người bạn này!
Lời nói hào phóng của Thẩm Diễm Hồng khiến các thanh niên tri thức có hảo cảm với cô, Vương Đại Lệ cũng không cam lòng yếu thế.
Trong lúc nhất thời cảnh tượng rất náo nhiệt.
"Mọi người mới đến có thể chưa quen đâu, nếu có chỗ nào bất tiện cứ tới tìm tôi, tôi là Thẩm Diễm Hồng, nhà ở gian thứ sau hướng đông, hiện tại mỗi ngày cũng không có bận gì nhiều, ngoại trừ làm việc thì tập trung ôn tập kiến thức, tôi muốn thi trung học."
Vừa nghe tới học tập thì mấy thanh niên tri thức đều cảm thấy hứng thú, Mạnh Phàm cũng nhìn Thẩm Diễm Hồng, cảm thấy đây thật sự là một cô gái có chí tiến thủ.
Vương Đại Lệ khinh thường nói:
"Ta nói này Diễm Hồng, với khả năng của cô mà thi trung học sẽ có chút vất vả đi, còn không bằng kiếm công việc nuôi sống chính mình.
Tôi nghe nói mẹ cô đã tìm nhà chồng cho cô rồi đó! ”
Hình như Thẩm Diễm Hồng nghĩ tới chuyện gì đó, hốc mắt ửng đỏ, không nói thêm gì.
Bộ dáng này lọt vào trong mắt nam chính, chính là bộ dạng của cô gái đáng thương bị khi dễ.
"Vị đồng chí này, lời của cô có hơi khó nghe đó, đồng chí Thẩm có quyền được giáo dục, cô ấy còn cố gắng như vậy, dù khả năng học tập của cô ấy có thể không quá ưu tú, nhưng chúng càng phải nên giúp đỡ và động viên, cùng nhau tiến bộ. ”
Mọi người đều ồn ào.
"Nói rất đúng."
"Nói rất hay, chúng ta nên cùng nhau tiến bộ."
Mọi người trong thôn đều xem náo nhiệt, có người nhỏ giọng thì thầm.
"Nam thanh niên tên Mạnh Phàm này có dáng dấp rất tốt, xem ra đã khiến Đại Lệ nhà thôn trưởng chúng ta cùng với Diễm Hồng của Thẩm gia đều coi trọng rồi.
Cũng không biết, người từ thành phố xuống có thể nhìn trúng cô gái trong thôn chúng ta hay không. ”
"Được rồi, muốn người ta làm gì, sau này người ta đều phải về lại thành phố, phải nhắc con gái nhà tôi cách đám thanh niên này xa một chút."
"Ai biết tương lai thế nào chứ, chúng ta tiếp tục xem náo nhiệt đi."
Thôn trưởng vô tình nghe được lời này, sắc mặt liền tối sầm.
Nghiêm túc nói với Vương Đại Lệ:
"Nơi này không còn chuyện của con nữa, con về nhà đi, mẹ con có việc muốn nhờ con làm. ”
Vương Đại Lệ nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Thẩm Diễm Hồng, tức giận cắn răng xoay người rời khỏi.
Mạnh Phàm quay đầu nói với Thẩm Diễm Hồng:
"Đồng chí Thẩm, tôi tốt nghiệp trung học, nếu cô có vấn đề gì không hiểu có thể đến hỏi tôi, hoặc là tất cả chúng tôi đều có thể. ”
Thẩm Diễm Hồng cảm thấy khó tin nhìn Mạnh Phàm, run giọng hỏi:
"Là thật sao? Tôi có thể đến để hỏi anh sao? ”
Mạnh Phàm sảng khoái cười nói:
"Đúng vậy, chỉ cần cô muốn học thì có thể đến hỏi bất cứ lúc nào. ”
Thẩm Diễm Hồng ngại ngùng đáp:
"Lúc trước tôi có chỗ không hiểu đều là tự vắt óc suy nghĩ, có chỗ không biết có đúng hay không, nếu có người có thể giải thích thì thật sự là quá tốt rồi. ”
Cô gái mặt trái xoan không vui nói:
"Nói xong chưa đó, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi sắp mệt chết rồi nè."
Thẩm Diễm Hồng nghe mà đỏ mặt nhìn Mạnh Phàm rồi cúi đầu.
Trong lòng cô có chút oán giận, vốn còn định nói thêm vài câu lưu lại ấn tượng tốt.
Mạnh Phàm cười cười khiến mặt Thẩm Diễm Hồng càng đỏ hơn.
Trưởng thôn mở miệng nói:
"Cứ như vậy, mọi người có thể nghỉ ngơi một ngày, mua sắm một chút vật dụng còn thiếu, ngày mốt sẽ cùng người trong thôn làm việc. ”