Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70

Chương 15

----

- “Ny Ny, đây là muốn nói gì? Có phải bị dọa sợ rồi không?”

Cẩm Nhiên lắc đầu:

- “Không phải, cháu chỉ muốn nói, Thẩm Diễm Hồng không phải là ra ngoài một lát, mà cô ấy đã ra ngoài rất lâu rồi.”

Thẩm Diễm Hồng: “Tôi thật sự cảm ơn cô."

Cuối cùng bà nội Thẩm nhắm mắt làm ngơ để mọi người đi nấu cơm, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Diễm Hồng càng khó chịu hơn, quả nhiên là thiên vị, cái nhà này nhất định phải chia. Không thể tiếp tục như vậy, nếu không cô sẽ điên mất.

Buổi tối Cẩm Nhiên ngoài việc khám phá không gian, thì còn học tập nữa, cuối cùng sau vài ngày, ôn tập hệ thống kiến thức tiểu học xong rồi, liền bắt đầu ôn tập kiến thức trung học cơ sở.

Học tập khiến cô hói đầu, đồng thời không được vui vẻ.

Tối hôm đó, lúc cả nhà đang ăn cơm, Thẩm Diễm Hồng bất động ném ra một quả bom:

- “Con muốn quay lại trường học.”

Cả nhà đều ngạc nhiên nhìn cô, nhưng cô làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói:

- “Con ở tuổi này rồi, kết hôn thì quá sớm, mà con lại không muốn đi làm ruộng, con nghĩ rồi, con tiếp tục đến năm thứ ba, con có thể tìm việc trong thị trấn, như vậy con cũng có thể giúp đỡ gia đình.”

Bà nội Thẩm lạnh nhạt nói:

- “Việc này con phải thương lượng với ba mẹ, việc học hành của con trước nay vẫn luôn do gia đình nhỏ của con quản lí, cho dù con có muốn hái trăng trên trời, chỉ cần ba mẹ con đồng ý thì bà cũng không quản.”

Cẩm Nhiên cảm thấy bà nội của cô là một bà lão sáng suốt, bây giờ không ra ở riêng, là bởi vì người trong làng đều sống với nhau như vậy, bất cứ khi nào trong làng có tiền lệ gia đình li tán, cô lại nghi ngờ bà nội của mình, lập tức đuổi bọn họ ra khỏi nhà, tự lập, nhắm mắt làm ngơ.

Bác gái lấy lại tinh thần, lập tức lên tiếng ngăn cản:

- “Đi học cái gì, nhà chúng ta không có tiền, chúng ta không thể so với nhà chú hai, chú ba của con, con dập tắt ý niệm này đi, thành thật học một chút việc nhà, qua mấy năm nữa, tìm một người tốt mà kết hôn, mẹ cũng tính toán cho con rồi.”

Vương Thúy Phân liếc mắt, không vui nói:

- “Nói chuyện của nhà các người, đừng lôi chúng tôi vào.”

Thẩm Diễm Hồng không phục nói:

- “Nếu như mẹ ít lấy đồ từ nhà đem về nhà bà, còn không đủ tiền học phí cho tôi sao? Trong lòng của mẹ, nhà của chú quan trọng hơn so với nhà mình có đúng không!”

Khuôn mặt của bác gái tái nhợt, đỏ bừng, liếc mắt nhìn bà nội Thẩm, kết quả bà nội Thẩm vẫn nghiêm túc ăn cơm, ánh mắt không nhấc lên một chút.