Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70

Chương 14

----

Cẩm Nhiên không muốn, liền tiện tay làm.

Tất cả thu dọn xong, Thẩm Diễm Hồng nhàn nhã trở về, trong tay còn cầm một bó hoa dại, Vương Thúy Phân tức giận trợn tròn mắt, không khoan nhượng nói:

- “Này, đây là đại tiểu thư nhà ai vậy, vừa rảnh rỗi liền không thấy người đâu, tôi biết ngay là cái nhà này không thể trông cậy vào cô mà, may là tôi nấu cơm trước rồi, nếu không thì cả cái nhà này phải nhịn đói rồi.”

Thẩm Diễm Hồng không vui nói:

- “ Con chỉ là đi ra ngoài một lúc, việc trong nhà đều làm xong rồi, dì đừng ỷ vào thân phận trưởng bối mà quơ tay múa chân với con, con không ăn, không uống của dì, dì quản được sao?”

Vương Thúy Phân cũng không phải người lương thiện, Cẩm Nhiên thay nữ chính đổ mồ hôi lạnh, mẹ cô là võ sĩ giỏi nhất trong làng, vậy mà còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thật sự là thần rồi.

Quả nhiên, Vương Thúy Phân một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Thẩm Diễm Hồng, mắng:

- “Tôi đây chính là dì, vì vậy có thể giáo huấn cô, về làng xem con gái lớn như cô, không đi học, thì có phải đi làm không, không có giống như cô, ở nhà nhàn nhã làm việc. Đừng nói gì nữa, cô không ăn, không uống của chúng tôi, tôi nhổ vào, dựa vào chút công điểm của ngươi, còn không đủ để mẹ cô lo cho gia đình, tôi nói vài câu với cô, cô đứng lên cho tôi.”

Thẩm Diễm Hồng bị ép buộc hai mắt đỏ bừng, phẫn nộ nói:

- “Dì đây chính là thiếu tôn trọng, con gái của dì không phải cũng không làm việc sao?”

Vương Thúy Phân đắc ý cười nói:

- “Cô nhìn chăn phơi ngoài sân, đều là con gái tôi giặt, hơn nữa, tôi nuôi nổi, tôi không giống như mẹ cô chỉ biết lo cho nhà mẹ đẻ, gia đình ruột thịt của tôi luôn giúp đỡ tôi, tôi còn có 5 người anh trai.”

Cẩm Nhiên “”Thực sự không cần phải kiêu ngạo như vậy.

Cẩm Nhiên lại cảm thấy năm người chú, vẫn là có thể đắc ý, họ sẽ chống lưng ~

Mọi người lần lượt trở về, nhìn thấy cảnh giương cung bạt kiếm ở trong sân, bà nội Thẩm phá vỡ cục diện bế tắc, bình tĩnh hỏi:

- “Nói đi, chuyện này là như thế nào?”

Thẩm Diễm Hồng khóc thút thít nói:

- “Thím ba thật là vô lí, chướng mắt cháu, cháu làm gì sai chứ, cháu đều đã làm xong việc rồi, liền đi ra ngoài một lát, trở về liền mắng cháu. Cháu lớn như vậy rồi, cháu không sống được nữa đâu.”

Bác gái không vui nói:

- “Đây là xem con gái chúng tôi dễ bắt nạt lắm phải không? Thật sự là, hai ngày trước mới đánh người xong, bây giờ lại bắt đầu gây chuyện, cái nhà này nếu như không chứa được chúng tôi nữa thì nói sớm đi, đừng gây sự.”

Cẩm Nhiên giơ tay, tỏ ý muốn phát biểu, bà nội Thẩm đang định nổi giận, nhìn thấy bộ dạng của Cẩm Nhiên, liền quên hết mọi thứ, cười cười hỏi: