Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70

Chương 7

-----

Cẩm Nhiên chậm rãi đi dạo trong không gian, thật ra cô đã rất quen thuộc với nơi này, dù sao đây cũng là nơi mà cô làm viêc vài năm rồi.

Cô cũng không phải đi dao không có mục đích.

Ở thời đại hiện tại, thứ đáng giá nhất chính là lương thực, mục tiêu của cô chính là tìm được gạo, dầu mỡ vân vân, mấy thứ đồ có thể lấp đầy bụng.

Cẩm Nhiên cưỡi xe máy nhỏ đến trước một thùng container, nếu nhớ không lầm thì hẳn là bên trong cái này có.

Cô dùng hết sức bú sữa mẽ mở cửa container, tất cả đều là đồ ăn vặt.

Cẩm Nhiên:

"Có phải trí nhớ của mình xuất hiện vấn đề gì hay không, chuyện này không đúng, tuy rằng đồ ăn vặt cũng khá hợp ý cô.

Cẩm Nhiên không tin mình nhớ sai hay nhớ lầm, tiếp tục mở tiếp mấy cái nữa.

Container thứ hai chứa đầy mỹ phẩm.

Container thứ ba chứa đầy quần áo.

Container thứ tư là nước.

Rồi tới cái thứ năm, cái thứ sáu. . . .

Đều không có gạo hay loại đồ ăn mà cô cần, Cẩm Nhiên sắp khóc, cô đã không còn sức mà mở thêm nữa.

Cô dựa vào xe máy nhỏ nghỉ ngơi một lúc, suy nghĩ tới chuyện không phải là vụ nổ khiến tất cả đều bị đảo lộn vị trí hết đi.

Tạm thời không đi nơi khác tìm vì cô đang mệt mỏi.

Cô dự định trở về ký túc xá nhỏ của mình trước xem nước còn có thể được sử dụng được hay không.

Sẽ hoàn hảo nếu vấn đề nhà vệ sinh và nhà tắm được giải quyết.

Cẩm Nhiên dựng chiếc xe máy nhỏ lên chạy tiếp.

"Tôi cưỡi xe máy nhỏ yêu quý của tôi lên núi đi chợ, trong tay tôi cầm roi da nhỏ, trong lòng tôi cực kỳ đắc ý bởi vì tôi chưa bao giờ bị kẹt xe ~~"

Đến ký túc xá nhân viên của mình xem thử một chút coi nhà vệ sinh có thể sử dụng được không.

Thật sự đáng mừng vì vẫn còn sử dụng được.

Cẩm Nhiên sảng khoái tắm nước nóng, kỳ cọ thân thể một lần rồi vui vẻ thay đồ lót, mặc vào quần áo lúc trước đã được giặt sạch sẽ, thoải mái thở phào nhẹ nhõm.

- Sảng khoái ~~

Đây mới là . . . . cuộc sống!!!

Nhìn kỹ diện mạo của mình vẫn giống như kiếp trước, gương mặt ngọt ngào nở một nụ cười mang theo hai lúm đồng tiền.

Cẩm Nhiên ăn một nồi thức ăn mà mình còn để lại, toàn thân tràn đầy năng lượng, chuẩn bị mở cửa container.

Cô liền không tin là không tìm ra lương thực, lập tức hùng dũng hiên ngang xuất phát.

. . . . .

Sau khi mở mấy trăm container.

Cẩm Nhiên nhìn thiết bị điện trước mắt, hàng hóa nhập khẩu, thuốc men, còn có thiết bị thể thao, sách vở. . . .

"Có cần giấu lương thực kín như vậy không!

Tốn công tốn sức tìm kiếm, nếu không tìm thấy mì gạo và dầu thì có phải quá thua lỗ rồi hay không?

Cẩm Nhiên dấy lên ý chí chiến đấu đã dập tắt thật lâu, không phải là mở hộp mù sao?

Ai sợ ai?