Đầu ngón tay đã chạm vào khăn giấy, chỉ cần hai ngón tay véo vào là có thể thành công, nhưng chính khoảng cách nhỏ như vậy đã phá vỡ sự cân bằng của cơ thể.
Lý Tiểu Nhã liều mạng nhún vai, chân cũng đạp theo nhưng vẫn không giúp được gì, mắt thấy sắp ngã xuống dưới giường.
Một tiếng “A…a…a” tuyệt vọng vang lên.
Tại thời điểm quan trọng này, hai mắt Lý Hồng Đồ vẫn luôn nhắm đột nhiên mở ra!
Con gấu to lớn đáng lẽ đang ngủ đã thực hiện những động tác nhanh nhẹn khéo léo như một con linh miêu trong nháy mắt.
Cơ thể cường tráng vọt về phía trước, cánh tay cường tráng móc vào, thân thể con gái bị kéo eo trở lại giữa giường lớn.
Bốn mắt chạm nhau, khuôn mặt của Lý Tiểu Nhã giống như một diễn viên kịch Tứ Xuyên, chỉ trong mười giây đã có nhiều biểu cảm, cuối cùng khó tránh khỏi biến thành tức giận vì xấu hổ.
“Lý Hồng Đồ, cha, cha, cha vẫn luôn giả bộ ngủ!”
“Cục cưng, con muốn lấy khăn giấy sao, cha lấy cho con, con đừng để ngã…”
Trong trường hợp này, mặc cho Lý Hồng Đồ đã 40 tuổi, có nhiều hiểu biết vẫn không biết phải trả lời như thế nào, ngay cả khi bị Lý Tiểu Nhã cáo trạng là kẻ xấu thì ông ấy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, còn cố ý chuyển chủ đề, vòng quanh giường giúp cô lấy khăn giấy.
Ai có thể ngờ Lý Tiểu Nhã chẳng những không cảm kích, để che giấu sự xấu hổ của mình, cô miễn cưỡng nằm trên giường ném tung tóe.
“Lão biếи ŧɦái, cha vừa mới giả bộ ngủ chờ con...chờ con...xấu mặt!”
Lại bị con gái gọi là lão biếи ŧɦái đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Lý Hồng Đồ.
“Con con… cha cha cha…”
Đáng tiếc do dự một chút, cũng không nói gì nữa, ném khăn giấy cho con gái, hơi hờn dỗi ngồi ở trên giường quay lưng về phía cô, chừa cho cô một khoảng trống thu dọn.
Lý Tiểu Nhã cầm khăn giấy nhanh chóng thu dọn, cúi đầu nhìn lại, qυầи ɭóŧ đã bị dâʍ ɖị©ɧ của chính mình thấm ướt, trên đó còn dính chút chất dính màu trắng, đành phải cởi ra.
Lý Hồng Đồ ngồi bên giường cũng biết con gái mình thẹn thùng mới nghịch như vậy, thân là một người cha già, ông do dự một lúc mới khuyên bảo cho con gái.
“Cục cưng, con cũng đã hơn hai mươi, có loại hành vi này cũng rất bình thường, con không cần thẹn thùng. Kỳ thật... Thực ra... cha thỉnh thoảng cũng làm như vậy.”
Ngay sau khi ném cuộn giấy vào sọt rác, chỉnh lại váy ngủ, sự xấu hổ và tức giận của Lý Tiểu nhã đã giảm đi một chút.
“Cha thỉnh thoảng cũng làm thế.”
Đôi tai nhỏ vô cùng nhạy bén tiếp thu lời nói của cha, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, vẻ ngượng ngùng vừa rồi cũng bị quên sạch, hai mắt lóe sáng, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng vỗ bên cạnh mình.
“Cha mau qua đây, nói chi tiêt chút đi!”