Chuyện liên quan mật thiết đến sự trong sạch của mình, hiếm khi Lý Hồng Đồ không nghe theo con gái, thân thể ngửa ra sau tránh được sự cướp đoạt của Lý Tiểu Nhã, ngón cái khẽ trượt màn hình mấy cái, trong vài giây đã xem xong lịch sử trò chuyện của hai người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tiểu Nhã đỏ bừng như máu, thẹn quá hóa giận đoạt lấy điện thoại từ tay cha mình.
“ Cha có thấy gì không?”
Lỗ tai của Lý Hồng Đồ cũng đỏ như lửa thiêu, biểu tình đờ đẫn, cứng ngắc gật một cái nhưng sau đó nhanh chóng lắc đầu.
“Không có thấy gì hết….”
“ Hừ, giả vờ! Con không để ý đến cha nữa, đi ngủ—!”
Lý Tiểu Nhạc ngã xuống giường.
Cũng đúng lúc đã qua mười giờ, Lý Hồng Đồ cũng nằm trở lại.
Nửa giờ trôi qua, Lý Tiểu Nhã đang quay lưng về phía cha mình, khẽ “ A” một tiếng
Cảm thấy phía sau như có ai dựa vào, khóe miệng không khỏi vểnh lên một nụ cười giảo hoạt.
“ Bảo bối, chân lại đau hay sao?”
“ Vâng.”
“ Vậy cha nói chuyện với con, con muốn nghe kể chuyện không?”
Thanh âm của cha vẫn trầm thấp, dễ nghe như trước.
“ Cha.”
“ Ừ?”
“ Cha không thích sao, hôm nay người ta đã chủ động ra ngoài phụ cha, sao cha lại trốn , vẫn nhìn không đủ ư?”
“ Khụ.” Lý Hồng Đồ không nghĩ tới con gái lại hỏi cái vấn đề nhạy cảm như vậy.
“ Cha đúng là thích nhìn. Nhưng không thể nhìn của bạn con, đó là hai điều khác nhau.”
“ Không phải cha thích người trẻ tuổi xinh đẹp sao? Bạn thân con để ý cha đó, cha không có xem xét chú sao? Nếu không để con giới thiệu cô ấy với cha?”
Lý Hồng Đồ trầm ngâm một lát, “ Nhã Nhã, vậy cha mẹ cô ấy có đồng ý hay không?”
“ Ôi chao! Lý Hồng Đồ, đúng là cha đã từng nghĩ như vậy này!”
“ Ha ha, lại chọc cha, con đừng nghe cha nói bậy, trẻ đẹp thế nào cha cũng không quan tâm, ở một mình cũng quen rồi.”
“ Nhã, ở với con cha sẽ không thấy cô đơn.”
Lý Tiểu Nhã vốn hỏi lúc đó cha có sinh ra du͙© vọиɠ này không, nhưng cuối cùng vẫn biết xấu hổ mà ngậm miệng lại.
“ Cô đơn rồi cũng sẽ qua đi thôi. Lúc cha cô đơn sẽ nhớ con đấy, nhớ con gái bảo bối của cha.”
“ Ý con là, cô đơn về….”
Lý Tiểu Nhã ám chỉ thẳng thừng như vậy, nhưng không biết có phải cha cô ấy giả ngu hay không.
“ Ba chỉ nhớ đến con, là mọi cô đơn đều qua hết.”
Nói đến đây, đột nhiên Lý Hồng Đồ u oán, “ Nha đầu thối, nếu con sợ cha cô đơn vậy thì về thăm cha nhiều hơn đi.”
“ Vâng ạ.” Lần này Lý Tiểu Nhã nghiêm túc đồng ý.
“ Nhiều năm như thế cha chưa gặp qua người mình thích ư?”
“ Không có.” Lý Hồng Đồ gần như không suy nghĩ mà nói ra đáp án.
“ Làm sao có thể thế được, mười mấy năm đó, chắc chắn có, cha nói cho con nghe xem nào.”
“ Thật sự là không có mà…” Lý Hồng Đồ khó xử, nhưng chưa nói xong thì đột nhiên chuyển hướng, “ Đúng là có một người.”
Lý Tiểu Nhã cũng háo hức, “ Ai vậy, cha mau nói cha con nào.”
Lý Hồng Đồ chống người lên, thần thần bí bí ghé vào tai con gái mình, nhẹ giọng, “ Là con đó, con gái bé bỏng của cha.”
“ Thình thịch…”
Biết rõ cái thích trong lời cha không giống cái mà cô ấy nghĩ đến, nhưng trái tim vẫn không tự chủ được mà đập loạn.
Xoay người về phía ông ấy.
“ Cha, con cũng thích cha.”
“ Hừ, đồ thối tha. Chỉ biết khéo nịnh cha con.”
Lý Hồng Đồ đưa tay gõ nhẹ vào mũi con gái.
Cô ấy nhìn thấy biểu cảm của ông ấy mấy tự nhiên. Chẳng lẽ…
Đột nhiên không dám đối mặt với cha, Lý Tiểu Nhã nhắm mắt lại…
“ Ngủ thôi cha ơi, chân con không đau nữa.”
“ Ừm.” Lý Hồng Đồ cũng nằm lại, Lý Tiểu Nhã nhắm mắt lại, tay khẽ chỉ chỉ lên trán.
Động tác của Lý Hồng Đồ ngơ ngác một chút, sau đó hôn lên. Không đợi ông ấy nằm lại, Lý Tiểu Nhã đột nhiên ôm lấy cổ ông ấy, đôi môi mềm mại khẽ chạm lên khuôn mặt đang nghiêng.