“ Lý Hồng Đồ…”
Đột nhiên bị con gái gọi thẳng tên họ, trong lòng Lý Hồng Đồ nổi lên một dự cảm không dành, vội vã bỏ điện thoại xuống, ngồi xếp bằng đối diện con gái
“ Có chuyện gì vậy, bảo bối?”
Lý Tiểu Nhã không nói lời nào, chỉ nheo mắt nhìn ông ấy.
Bầu không khí ngưng trọng.
“ Bảo bối, con nói đi nào, có chuyện gì vậy?”
Lý Tiểu Nhã nhìn chằm chằm cha một hồi lâu, trước khi ông ấy sợ hãi đã lên tiếng, “ Hay cho Lý Hồng Đồ cha, nhìn thì đạo mạo nghiêm túc, thế mà lại là một lão sắc lang.”
“ Ai cơ?!!”
Bị chụp cái mũ lớn như vậy, Lý Hồng Đồ hơi bị tức giận.
“ Lý Tiểu Nhã, con môi hồng răng trắng sao lại vu hãm người khác vô cớ như vậy, bây giờ con phải nói rõ ràng với cha, tại sao lại nói cha như vậy?”
Lý Tiểu Nhã cầm điện thoại gõ nhẹ lên trán ông ấy, “ Bạn thân con khiếu nại với con, nói hôm nay cha nhìn ngực người ta đấy!”
“ Gì cơ?”
Điều này khiến Lý Hồng Đồ có chút bất ngờ, đang tính chuẩn bị tranh cãi với con gái một phen, lời Lý Tiểu Nhã nói ra khiến cho khí thế của ông ấy cũng không còn, giống như con gấu lớn bị mất mật .
“ Cha…Cha không có cố ý mà, con bé tự nhiên vào cửa, cha cũng không kịp chuẩn bị.”
Trong lòng Lý Tiểu Nhã cười thầm, ngoài mặt vẫn nghiêm túc lạnh lùng, “ Không nói đến việc có cố ý hay không, có đúng là cha đã nhìn hay không?”
Lý Hồng Đồ chỉ có thể gật gật đầu, một bộ thái độ ngoan ngoãn nhận tội.
Thấy cha mình như vậy, Lý Tiểu Nhã vội vàng hỏi tiếp, “ Vậy con hỏi cha, ngực cô ấy có lớn hay không? Thành thật cho con!”
Lý Hồng Đồ đúng là nói thật,
“ Lớn.”
“ Có trắng không?”
“ Trắng.”
“ Đẹp hay không?”
“ Đẹp.”
Khi hỏi rõ ràng, mục đích của cô ấy cũng đã đạt được.
Vừa rồi cô ấy suy nghĩ lung tĩnh, đột nhiên trong đầu như có sợi dây thừng giật dây, thầm nghĩ cha mình độc thân như vậy chẳng lẽ khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© có vấn đề thật , nên mới nghĩ ra cách này dò xét đôi chút, giờ xem ra là vẫn bình thường.
Vốn đã định dừng lại, nhưng hiếm khi Lý Tiểu Nhã nhìn thấy bộ dạng oan ức như sắp khóc của cha, không khỏi thấy thú vị, liền càng lúc càng muốn bắt nạt , “ Vậy mà cha còn không thừa nhận, cha đúng là lão sắc lang !”
Càng nói càng hăng, để thêm chính xác, Lý Tiểu Nhã giả vờ bật sang màn hình điện thoại
“ Cha nhìn xem, cha nhìn xem, đều khiến cô nương người ta tức giận bật khóc, Lý Hồng Đồ, cha quá đáng thật đấy!”
“ Vậy, để cha xem một chút.”
Một giây trước, Lý Hồng Đồ còn đang đau đầu, trong nháy mắt đã cầm lấy điện thoại trong tay cô ấy.
Đại não của Lý Tiểu Nhã phút chốc trống rỗng, điều này không giống như cô ấy dự đoán.
Má! Màn hình điện thoại dừng đúng ở giao diện trò chuyện của cô ấy và Lâm Đào Đào, Lý Hồng Đồ đã xem.
“ Cha, cha không được nhìn ! Mau đưa cho con.”