Tiệm Mát Xa Chữa Bệnh Sợ Trai

Chương 13.2: Nghĩ đến chuyện chuyển sang tôi không?

Mộ Xuân Hàn ôi trời một tiếng, ôm ngực nghiêng người, hùa theo trêu chọc cô: “Cái miệng này của Dung tiểu thư đúng là ngọt ngào thật, tôi nghe mà cũng cảm thấy ấm áp trong lòng.” Cậu ta dừng lại một chút, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, nhỏ giọng nói: “Vừa hay giá trị tích trữ của người kia đã dùng hết rồi, cô ấy cũng hẹn vào thứ sáu, nếu cô thích như vậy…” Anh cười đến mí mắt cong cong, thì thầm bên tai cô: “Thế nào, có nghĩ đến chuyện chuyển sang tôi không?”

Bàn tay đang rót nước sôi khẽ run rẩy, một giọt nước nhỏ bắn lên trên tay đang cầm cái ly của anh, giọt nước kia tuy rất nhỏ nhưng vẫn khiến anh phải nhíu mày. Chu Việt im lặng đặt ấm nước và cái ly xuống, ngồi xổm xuống kẹp lấy một cục đá từ trong máy làm đá ra, bọc trong khăn ướt rồi chườm lên chỗ bị phỏng.

Anh nghe thấy Chu Vũ Kiệt huýt một tiếng huýt sáo lưu manh: “Xem ra vận may của Dung tiểu thư thực sự rất tốt.”

Anh còn nghe thấy cô nói: “Mộ tiên sinh, tôi có thể chạm vào tay anh một chút được không?”

Mộ Xuân Hàn không trả lời, mà chắp một tay ra sau lưng, khẽ cúi người xuống, trực tiếp xoè lòng bàn tay trái ra trước mặt cô, ánh mắt dịu dàng mang theo sự cổ vũ.

Mãi thật sâu về sau cô mới từ trong miệng của Chu Việt biết được, đây là một động tác tiêu chuẩn được dạy ở trung tâm huấn huyện để đối phó với những vị khách khó tính như cô.

Nhưng bây giờ, cô chỉ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đang giơ lên của anh, vô cùng cẩn thận đặt đầu ngón tay lên trên đó.

Phản ứng kháng cự về mặt sinh lý nhỏ đến mức có thể phớt lờ không đáng kể đến, nhận thức này khiến cô có chút vui vẻ, chứng tỏ tình trạng chán ghét đàn ông của cô đã được giảm bớt đi rất nhiều. Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, không hề có cảm giác yên tâm như khi nắm tay Chu Việt. Cô ngước mắt lên mỉm cười nhìn cậu ta, đang định mở miệng từ chối khéo thì đã bị cắt ngang.

“Dung tiểu thư.” Khi gọi tên cô, trên mặt Chu Việt đã nở một nụ cười dịu dàng chuyên nghiệp như trước: “Trà đã pha xong rồi, thay người cũng được, không thay cũng không sao, lại đây ngồi xuống rồi hẵng nói chuyện.”

Cô a một tiếng, khẽ gật đầu ra hiệu cho Mộ Xuân Hàn rồi rút tay về, sải bước đi đến ngồi xuống ghế sô pha ở khu vực chờ.

Nước trà trong tách trà có màu xanh lục, trong suốt tỏa ra ánh sáng, hương thơm nồng đậm nhẹ nhàng khoan khoái, cô không hiểu về trà nhưng cũng có thể phân biệt được nó không cùng đẳng cấp với loại trà hoa nhài mà cô thường uống.

“Long Tỉnh Tây Hồ, trà xuân vừa mới bứt xuống.” Mộ Xuân Hàn không biết cũng đi theo bên cạnh cô từ lúc nào, trong giọng nói lộ ra chút giễu cợt: “Dung tiểu thư, “Chu tiên sinh” của cô thật đúng là có tâm, lá trà, dụng cụ pha trà, ngay cả nước để pha trà cũng tự mang đến. Thế nào?” Cậu ta nhướng mày với Chu Việt: “Liệu tôi có lộc uống ké một ly không?”