Dung Duyệt không biết mình đã tắm rửa và thay quần áo như thế nào, trong đầu cô chỉ tràn ngập hình ảnh dươиɠ ѵậŧ dính chặt vào bụng cô kia, không thể vứt đi được, ngay cả một chút khoảng trống còn sót lại cũng bị cảm giác áy náy vì đã vô thức đẩy anh ra chiếm cứ.
Cô tiêu tiền mời Chu Việt giúp cô vượt qua nỗi sợ đàn ông, Chu Việt đã làm vô cùng xuất sắc, vượt xa sự mong đợi của cô, kết quả đến cả lời cảm ơn cũng chưa kịp nói thì đã đẩy người ta ngã lộn nhào.
Dung Duyệt chắp tay trước ngực cầu nguyện, hy vọng Chu Việt có thể cảm thông cho cô rằng đó cũng chỉ là phản ứng theo bản năng, tuyệt đối đừng bao giờ vì thế mà cảm thấy khó chịu.
Nhưng khi đang xoa xoa mái tóc dài nửa ướt nửa khô đi ra khỏi phòng mát xa, cô lại nghẹn họng.
Rõ ràng Chu Việt rất không vui.
“Dung tiểu thư.” Chu Vũ Kiệt dựa vào quầy lễ tân, mặt không đổi sắc vẫy vẫy tay với cô, Chu Việt đang đưa lưng về phía cô, nghe vậy, hơi quay đầu lại với khuôn mặt trống rỗng, khẽ gật gật đầu nhưng cũng không mở miệng gọi cô.
Thoạt nhìn có vẻ anh cũng vừa thu dọn xong, mới bắt đầu chuẩn bị trà nước, cổ tay áo sơ mi trắng xắn gọn gàng nơi khuỷu tay, ngón tay thon dài mạnh mẽ đặt trên hộp sắt đựng lá trà, nắp hộp “cạch” một tiếng mở tung ra theo sức lực của các đốt ngón tay anh.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt, Dung Duyệt không khỏi nhớ đến cảnh đầu ngón tay mảnh khảnh thon dài kia vừa mới chạm vào khe thịt của cô cách một lớp qυầи ɭóŧ còn dính dâʍ ɖị©ɧ dính nhớp, trong lòng cô căng thẳng, vội vàng chuyển dời tầm mắt nhưng lại không dám đi đến đó, hình như cô lại hơi ướt nữa rồi.
Tận sâu trong lòng Chu Việt càng hơi vô lý oán trách cô ra ngoài quá nhanh, cho nên anh đành phải mượn cớ đang chuẩn bị trà nước để xoay người lại không nhìn cô.
Anh vẫn còn chưa kịp âm thầm thu hồi tình khí đại thiếu gia của mình thì đã nghe thấy cô có vẻ rất vui mừng kêu lên: “Mộ tiên sinh!” Tiếng dép lê đế bệt lạch cạch mấy tiếng lộ ra vẻ sung sướиɠ như vậy. Anh không nhịn được liếc mắt nhìn sang, thì thấy Dung Duyệt đang đứng trước mặt Mộ Xuân Hàn vừa mới tiễn khách trở về, phấn khích vẫy vẫy tay, nở một nụ cười mềm mại như bông.
“Dung tiểu thư.” Hôm nay Mộ Xuân Hàn không mặc vest mà mặc một chiếc áo sơ mi trắng giống như Chu Việt, lúc nhìn thấy cô thì nho nhã lịch sự khẽ cúi người xuống: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, tôi còn tưởng hôm nay sẽ không được gặp Mộ tiên sinh chứ?”
“Anh Hàn, người ta vừa đến đã hỏi anh đấy.” Chu Vũ Kiệt chống một tay lên quầy, nở nụ cười lưu manh.
“Đúng vậy.” Dung Duyệt cũng nịnh nọt và cười theo: “Có thể tình cờ gặp được Mộ tiên sinh, vận khí của tôi cũng thật tốt.”