Tiệm Mát Xa Chữa Bệnh Sợ Trai

Chương 1.1: Mộng xuân

Người đàn ông trước mặt lần lượt cởi bỏ quần áo, lộ ra cơ bắp rắn chắc và lộ ra cả ... dươиɠ ѵậŧ tráng kiện dưới đáy quần.

Đôi mắt của Dung Duyệt bị tìиɧ ɖu͙© hun đến mức đỏ lên. Cô vừa ngại ngùng lại vừa chủ động mà dán vào, ngón tay nhợt nhạt sờ soạng vuốt ve phần lửa nóng mà cô hằng nghĩ tới, trong lòng nổi lên một cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả thành lời.

Cô ngẩng đầu lên, người đàn ông cúi người xuống hôn lấy môi cô như cô mong muốn. Đầu lưỡi của anh ta cạy mở môi cô, tiến thật sâu vào trong khoang miệng cùng cô giao triền. Tiếng nước dính nhớp tràn ngập trong đầu cô, chỉ cần một cái hôn là đã có thể khiến cho cô thoải mái. Đến mức run rẩy cả người, hai bàn chân cọ qua lại trong vô thức.

Người đàn ông dường như cũng có vẻ thật dễ chịu, dươиɠ ѵậŧ trong tay cô càng lúc càng cứng, nóng ran lên từng hồi, thỉnh thoảng lại nhảy lên, phần đỉnh ướt đẫm rỉ ra chất dịch, cọ đến mức cả bàn tay của cô đều dính nhớp nháp trơn trượt. Cơ thể của người đàn ông nóng bừng lên, vì thế nên lúc ấy cô đã kẹp cái dươиɠ ѵậŧ kia vào giữa hai chân mình, nhìn thấy làn da trắng nõn non mịn bị cây dươиɠ ѵậŧ màu tím đen cọ xát. Hình ảnh ấy có tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến cho người ta cảm thấy như chính mình bị xâm phạm vậy.

Người đàn ông hôn cô càng lúc càng sâu và ác liệt hơn, vừa hung hăng xoa cằm vừa nắn bóp ngực cô một cách mãnh liệt, móng tay lướt qua đầu núm, cảm giác đau đớn ngọt ngào đã khiến cho cơ thể cô tê dại rần rần.

Vật cứng ngắc xuyên qua giữa hai chân cô cuối cùng cũng chạm vào giữa hai chân và chặn cửa âʍ đa͙σ của cô, chỉ cần dùng một chút lực là cô có thể phá được cửa mà xông vào.

Cô sốt ruột nhắm hai mắt lại, tuy cô không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng cô lại có thể nhìn thấy rõ ràng sự nhẫn nhịn và du͙© vọиɠ trên khuôn mặt của anh ta.

Cô biết rằng có lẽ là cô đang nằm mơ.

Đôi môi bị người đàn ông hôn nghiến lấy không thể động đậy, nhưng lời nói lại bật ra thật rõ ràng. Đầu lưỡi của cô run lên, mang theo chút cầu khẩn hèn mọn: "Đừng đi..."

Khi ấy, chỉ trong nháy mắt, giống như một người bị dội nước lạnh làm cho tỉnh lại, chân trái ướt đẫm mồ hôi cảm thấy hơi lạnh vì vươn ra bên ngoài chăn bông, cô có chút tủi thân, hơi rụt chân trở lại vào vào bên trong chăn, nhịn không được mà thở dài, tựa hồ như cam chịu mà vươn tay tìm tòi, nhưng vùng ở giữa hai chân cô đã ướt sũng đến mức không xuống tay được. Nhưng đây rõ ràng không phải là lần đầu tiên, cô đưa tay về phía tủ đầu giường trong bóng tối mà mò mẫm sờ soạng, nhanh chóng rút ra hai tờ giấy lau đi chất nhầy trắng mịn.