Eo nhỏ khẽ cong lên, một tay nắm chặt một mớ drap, tay còn lại đưa lên chặn trước miệng, kìm nén đi thứ âm thanh kiều mị thoát khỏi cổ họng không phải của mình kia.
Đầu lưỡi ranh mãnh của người đàn ông tiến vào ngày một càng sâu, khuấy đảo mọi ngóc ngách bên trong, trêu đùa tầng tầng lớp mị thịt phấn nộn, dường như đang khao khát đi tìm mạch nước ngầm để giải cơn khát ở cổ họng.
Bàn tay của anh cũng không chịu yên phận, ngang nhiên tìm được viên ngọc hồng giữa hai cánh hoa, xoa nắn nhẹ như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, móng tay được cắt tỉa gảy nhẹ vài cái.
Kiều Mộng vẫn còn là xử nữ, cô hoàn toàn không thể đè nén được kɧoáı ©ảʍ đang rạo rực trong người mình. Cô khó nhọc ngồi dậy, thấy người đàn ông chôn vùi giữa hai chân của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc ửng hồng. Cô căng thẳng tột cùng, bàn tay mảnh rảnh run rẩy vươn ra nắm lấy đầu của anh định đẩy anh ra xa.
Đúng lúc này, đầu lưỡi của người đàn ông hơi cong lên, ve vỡn điểm nhạy cảm khiến cơ thể Kiều Mộng phản ứng mãnh liệt. Toàn thân cô gái run rẩy, hàm răng trắng ngọc cắn chặt lấy môi dưới để đè nén âm thanh, cô ngại ngùng, ấp úng lên tiếng.
“Đừng… đừng làm như vậy nữa! Lạ quá… em không… không chịu được…”
Duy Nam ngẩng đầu, nương theo ánh trăng rọi bên cửa sổ nhìn gương mặt thẹn thùng của người con gái. Đôi môi mỏng còn vương chút vệt mật hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười đầy thú tính.
“Em muốn thoải mái hơn không?”
Anh thật xấu xa, chẳng để cho kịp phản ứng lại, đỡ cơ thể nhỏ nhắn của Kiều Mộng lên, còn anh ngồi trên giường.
Duy Nam đem bàn tay của cô đặt lên hạ bộ nóng rực của mình, anh rướn người, một tay nắm chặt cổ tay của cô, tay còn lại vòng ra sau ôm trọn lấy thắt lưng của cô, anh cắn lấy vành tai mẫn cảm của cô, cười đùa nói nhỏ.
“Cởi đồ giúp tôi!”
Hơi thở nóng rực của anh lan toả, mơn man dọc theo chiếc cổ thon dài. Những nơi đôi môi người đàn ông lướt qua, đều để lại dấu vết ám tình, hệt như đang đánh dấu chủ quyền lãnh thổ.
Kiểu Mộng đỏ mặt, hơi nghiêng đầu sang một bên, bàn tay nhỏ cưỡng chế ghim lại vật nhô cao cách một lớp vải, cảm nhận được độ nóng thiêu đốt càng khiến cho cô rơi vào tình thế bí bách.
“Ưm… em… không muốn…”
Cô muốn từ chối, nhưng lại bị người đàn ông từng bước dẫn dắt. Giọng nói của anh đầy mị hoặc, tìm đến môi cô mà không ngừng cắn, mυ'ŧ khiến cánh môi sưng lên.
Một nụ hôn đầy cám dỗ, ướŧ áŧ mà lại triền miên không dứt.
“Ngoan, nghe lời tôi! Giúp tôi cởi đồ!”
Kiều Mộng cắn chặt môi dưới, ngoan ngoãn nghe theo lời nói dụ hoặc của người đàn ông. Ngón tay run rẩy tìm điểm tháo gỡ thắt lưng do dự một hồi không muốn hành động.
Lòng bàn tay bị anh ấn chặt vào vật cứng nhô cao, cô thoáng chốc rùng mình, vươn tay định đẩy anh ra nhưng lại bị tay anh nắm chặt lại. Anh đem tay cô đặt lại phần nóng rực của mình, giọng khàn khàn thoát ra khỏi cuống họng.
“Kiều Mộng, vuốt ve tôi!”
Kiều Mộng muốn từ chối, lời định thoát ra đã bị người đàn ông cúi xuống ngấu nghiến hôn. Bất đắc dĩ, đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy sờ vào cạp quần của anh.
Duy Nam thở dốc, nói: “Em cởi đồ giúp tôi!”
Anh lặp lại câu nói đó vô số lần, tay còn lại không chịu yên phận mà tìm đến vuốt ve vật giữa hai chân của cô. Mảnh đất huyền bí sớm đã bị người đàn ông thăm dò trở nên ướŧ áŧ, ngón tay xoa nắn lấy hoa châu càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự ham muốn ẩn náu trong cơ thể của Kiều Mộng.
Hai bên mái của cô nóng ran, cắn răng kìm hãm ham muốn không ngừng sinh sôi nảy nở sâu trong tâm động, bên tai truyền đến lời thúc giục của người đàn ông.
“Nhanh nào! Hay là để tôi cởi giúp em?”
Kiều Mộng nhắm mắt làm liều, lần mò cởi bỏ thắt lưng, sau đó kéo khoá quần xuống, ngón tay căng thẳng chạm vào cạp quần tứ giác của người đàn ông.
Cô hít một hơi thật sâu, kéo chiếc quần xuống. Vật cứng không xương sau khi thoát khỏi lớp trói buộc, ngay lập tức vươn thẳng mình, đập vào mu bàn tay của Kiều Mộng.
Thứ đó vừa cứng nhưng vừa mang theo hơi nóng.
Lần đầu chạm vào vật cứng của người đàn ông, tâm trạng Kiều Mộng hơi hốt hoảng, thẹn thùng muốn bở dở giữa chừng.
Duy Nam đưa tay lên vuốt ve một bên mặt của cô, ngón tay con vươn ra miết nhẹ cánh môi mềm mại.
“Giúp tôi vuốt ve thằng em nhỏ đi!”
“…” Kiều Mộng trầm mặc, cô phản ứng quá chậm, không thể tiêu hoá kịp những gì mà người đàn ông vừa nói.
Không thấy cô trả lời lại, sắc mặt của Duy Nam càng trở lên sa sầm, ngón tay cái cậy mở hàm răng trắng đều đặn của cô, tìm đến đầu lưỡi đinh hương ẩm ướt mà không ngừng vuốt ve.
“Nghe lời, ngậm nó vào đi!”
Kiều Mộng hít một hơi lại, khuôn mặt đỏ ửng cúi thấp xuống. Miệng nhỏ mở lớn hết cỡ, cố gắng nuốt vật thô cứng vào bên trong.
Một mùi tanh nhàn nhạt xốc đến, Kiều Mộng nhíu mày, cô muốn ngửa cô ra phía sau để tránh đi vật cứng khó nuốt kia, nhưng cái ót của cô bị người đàn ông giữ chặt lại, thô lỗ ấn sâu xuống.
Nước mắt sinh lý lăn tràn, hai tay Kiều Mộng nắm chặt lấy bắp chân của người đàn ông, đáng thương chịu đựng ngậm lấy phân nửa thân gậy.
Hô hấp của người đàn ông thô nặng, bàn tay to khoẻ đan vào mái tóc mềm mại của cô, ánh mắt tràn ngập ý tình nhìn khoé mắt phiếm hồng của Kiều Mộng.
Khoang miệng của Kiều Mộng rất cạn, chỉ có thể ngậm được chút ít, đầu lưỡi vụng về chỉ biết liếʍ láp một chút ít thân vật cứng, sau đó ma sát nhẹ nhàng tại m.ã m.ắt, làm cho một luồng nhiệt chạy dọc đồ vật thô tráng, thiếu chút nữa khiến cho người đàn ông buông bỏ vũ khí đầu hàng.
Duy Nam không thể nhẫn nhịn thêm giây phút nào nữa, nều như bắt anh phải nhẫn nhịn, e rằng đồ vật của anh không chịu nổi mà phát nổ.
Làm gì có ai vượt được qua cửa ải mỹ nhân đâu chứ.
Anh không thể chịu nổi sự cám dỗ đang phơi bầy trước mắt, hai tay ôm chặt lấy đầu của Kiều Mộng, thắt lưng mạnh mẽ đẩy lên, q.uy đ.ầu cực đại không kiểm soát được tốc độ mà hung hăng đâm thọc vào cuống họng.
Kiều Mộng nức nở bật khóc, cô muốn giãy dụa tìm đường trốn thoát nhưng khổ nỗi hai bàn tay to khoẻ hệt như chiếc kìm ngoạm lấy đầu mình, tốc độ ra vào ngày càng nhanh. Bên trong khoang miệng bị ma sát khiến cho hai bên khoé môi bị kéo căng ra, cơ hàm vì nương theo tần suất ra vào của vật cứng mà cảm thấy tê mỏi. Vừng trán thẫm đẫm mồ hôi, tầm nhìn trước mắt trở nên mê man, bên tai truyền đến tiếng rêи ɾỉ đè nén của người đàn ông.