Dường như nhận thấy sự khó chịu của người con gái, Duy Nam luyến tiếc rời bỏ cánh môi đã bị anh cắn khiến chúng sưng phù.
Khi bốn cánh môi tách rời, giữa hai đầu lưỡi xa cách thêu dệt lên sợi chỉ tơ bạc, dưới ánh trăng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, nó dường như trở thành sợi ánh kim tuyệt đẹp, động lòng người.
Duy Nam vươn đầu lưỡi viên quanh khuôn môi sưng tấy của cô gái, sau đó đặt nụ hôn yêu chiều bên cạnh khoé môi cô.
Anh quỳ trên giường, kẹp cô ở giữa hai chân, bàn tay to khoẻ đưa lên cởi đi từng lớp cúc áo.
Kiều Mộng mông lung, điều chỉnh lại hô hấp, ánh mắt mê man ngắm nhìn cơ ngực rắn rỏi, phân chia từng thớ rõ ràng đang dần hiện ra sau lớp áo sơ mi bị ướt sũng kia.
Người đàn ông nở một nụ cười đầy ma mị, tiện tay vứt gọn áo sơ mi sang một bên.
Anh lắm lấy bàn tay bé nhỏ của người con gái, đem lòng bàn tay cô ép sát l*иg ngực của mình, nơi có con tim vì cô mà đập loạn nhịp.
“Em có muốn cùng tôi thử cảm giác mạnh không?”
Vừa nói, người đàn ông di chuyển bàn tay của Kiều Mộng khắp cơ ngực của mình, tịnh tiến xuống phần cơ bụng sáu múi săn chắc.
“Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỉ có mình tôi có thể đem lại cho em! Ngoan, tôi sẽ chịu trách nhiệm! Tin tôi đi, tôi không để cho em sống cô đơn nữa!”
Kiều Mộng xấu hổ, cô muốn rụt tay lại nhưng cổ tay bị anh nắm chặt, chỉ biết thẹn thùng cảm nhận hơi ấm từ người anh xâm nhập vào da thịt mình.
“Thật không? Anh đừng dụ dỗ em nữa…”
Duy Nam phì cười, tay kia chống bên cạnh sườn Kiều Mộng, thân trên hạ thấp xuống, miệng anh kề sát tai cô, hơi thở nóng bỏng phà vào bên tai.
Anh không dữ liêm sỉ của một của đấng nam nhi kiên cường, đưa lưỡi ra liếʍ quanh vành tai mẫn cảm của cô, sau đó ngậm nó vào trong miệng không ngừng cắ.n m.út.
“Thử đi, tôi không lừa em đâu.”
Anh nhả bên tai Kiều Mộng ra, đôi môi mỏng bạc tình lần nữa tìm đến môi cô, nhẹ nhàng hôn sâu.
Bàn tay anh lướt qua chiếc bụng bằng phẳng của cô, sau đó tịnh tiến xuống phía dưới, luồn vào bên trong quần bảo hộ của Kiều Mộng.
Cô khẽ giật mình, đôi chân theo phản xạ mà khép chặt chân lại, nhưng ngón tay giữa của người đàn ông sớm đã men theo khe rãnh nhỏ, luồn sâu vào bên trong con suối nhỏ.
“Ưm… không… nơi đó… Duy Nam… đừng động vào mà…”
Đoá hoa lần đầu bị dị vật thăm dò, bên trong diện tích quá chật hẹp, ngón tay của người đàn ông mới vào được một chút liền bị hàng nghìn chiếc miệng nhỏ xung quanh thi nhau xông tới cắn xé.
Hệ thống nước ngầm rò rỉ, trào ra phía bên ngoài cửa động. Dòng nước ấy hệt như một chất nhầy bôi trơn, ép đẩy vật thể lạ ra bên ngoài.
Người đàn ông cố gắng đẩy sâu thêm vài bước nữa, đầu ngón tay bỗng nhiên động tới một lớp màng mỏng manh, anh ngay lập tức dừng lại, ngọn lửa du͙© vọиɠ bắt đầu nhom nhem bén cháy, trào trực trong cơ thể của anh.
Duy Nam ăn mặn bao năm qua, lần đầu tiên anh được nếm thử được mùi vị xử nữ, được trải qua cảm giác đầy thú tính với người con gái anh đem lòng yêu.
Ngón tay anh cử động vài vòng, hết rút ra rồi lại đẩy vào, tựa hồ như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ sâu trong cơ thể của cô.
Cổ họng của người đàn ông càng thêm khô đắng, khát nước vô cùng. Môi anh rời khỏi môi cô, hôn lên cần cổ thon dài, hôn sang bả vai đang không ngừng run rẩy, sau đó dừng lại hạt lựu chín đỏ ở đỉnh ngọn.
Anh không kiêng dè gì, đưa lưỡi viền quanh hạt nhỏ, cảm thấy chưa đủ người đàn ông dùng răng cửa nghiến nhẹ, sau đó mυ'ŧ mạnh vào trong khoang miệng.
“Đừng… đau…”
Kiều Mộng cảm thấy cơ thể mình nóng đến phát điên rồi. Cô mở lớn miệng thở dốc, bàn tay mảnh khảnh đan vào tóc anh, sau đó bám chặt lấy bả vai vững chắc của người nằm trên.
Nụ hoa nhỏ bé bị người đàn ông gặm nhấm đến sưng phù, sắc đỏ đầm đậm trộn cùng cảm giác ẩm ướt còn sót lại chút ít nước bọt.
Duy Nam nhìn cô, nụ cười của anh càng thêm đắm say.
Cảm thấy hang động ngày càng ẩm ướt, đôi môi anh mơn man khắp mọi da thịt trên người Kiều Mộng, anh dùng miệng cởϊ qυầи bảo hộ của cô ra, chiếc quần mỏng mong ấy trong lủng lẳng một bên chân cô.
Trên người Kiều Mộng bây giờ không còn miếng vải nào, cũng may cúp điện nên cô đỡ thấy ngại hơn dưới ánh mắt nóng rực của người đàn ông.
Từ khi chạm vào đôi môi mềm mại của cô, con quái thú được giấu dưới lớp vải sớm đã căng cứng nhô cao, chạm vào phần bụng dưới của Kiều Mộng.
Cô thoáng chốc rùng mình, vươn tay định đẩy anh ra nhưng lại bị tay anh nắm chặt lại. Anh đem tay cô đặt lên cô phần nóng rực của mình, giọng khàn khàn thoát ra khỏi cuống họng.
“Kiều Mộng, vuốt ve tôi!”
Kiều Mộng muốn từ chối, lời định thoát ra đã bị người đàn ông cúi xuống ngấu nghiến hôn. Bất đắc dĩ, đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy sờ vào cạp quần của anh.
Duy Nam thở dốc, nói: “Em cởi đồ giúp tôi!”
Kiều Mộng nhắm mắt làm liều, lần mò cởi thắt lưng, sau đó kéo khoá quần xuống, ngón tay căng thẳng chạm vào cạp quần tứ giác của người đàn ông.
Cô hít một hơi thật sâu, kéo chiếc quần xuống. Vật cứng không xương sau khi thoát khỏi lớp trói buộc, ngay lập tức vươn thẳng mình, đập vào mu bàn tay của Kiều Mộng.
Thứ đó vừa cứng nhưng vừa mang theo hơi nóng.
Lần đầu chạm vào vật cứng của người đàn ông, tâm trạng Kiều Mộng hơi hốt hoảng, thẹm thùng muốn bở dở giữa chừng.