Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 55: Hâm Dọa

Phòng khách nhà họ Đường lúc nào cũng toát lên sự sang trọng luôn lấy tông màu vàng làm điểm nhấn.

Vì màu vàng luôn làm cho Đường Cố Phong cảm nhận là những người trong nhà trở nên gần gũi và thân thiện hơn.

Ngay lúc này đây,trong phòng khách đã tràn ngập rất nhiều khách quý.Không những người nhà họ Trịnh mà ngay cả gia đình của em trai và em gái của Đường Cố Phong cũng đã có mặt.

Đường Cố Phong có hai người em.Một trai và một gái.

Người em gái của ông tên là Đường Mỹ Liên là một người có phụ nữ rất ít kỷ luôn tỏ vẻ mình cao sang quyền quý không xem ai ra gì và có thể vì lợi ích gia đình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.Chồng của Cố Mỹ Liên là một người đàn ông tầm thường nhưng lại có rất nhiều tham vọng.Ông ta tên là Ngụy Tử Đằng.Hai người họ có hai người con một trai một gái.Ngụy Tử Quân là anh trai bằng tuổi với Đường Minh Vũ còn người con gái tên Ngụy Tử Lăng lại bằng tuổi với Quản Văn.Gia đình của họ thì cũng ở trong nhà họ Đường, vì thân phận của Ngụy Tử Đằng không thể nào xứng tầm với gia đình vợ, nên việc ông ta ở rể cũng là chuyện đương nhiên.

Còn người em trai của Đường Cố Phong là Đường Cố Sâm.Ông là một giáo sư nổi tiếng và chỉ có một người con trai duy nhất là Đường Minh Triết năm nay chỉ mới mười lăm tuổi.

Lần này bọn họ nghe tin đứa cháu gái Dung Âm đã trở về,lại còn muốn kết hôn, điều đó đã khiến mọi người ai náy trong nhà đều phải kinh ngạc bởi vì ai ai cũng nghĩ một người từng ở tù như Dung Âm rất khó có gia đình danh giá nào có thể chấp nhận cô làm con dâu của họ.

Nhưng Nhà Họ Trịnh này cũng phải gọi là không tầm thường.Khi cũng giàu có ngang ngửa với nhà họ Đường.

Dung Âm bước xuống cùng với mọi người.Buổi gặp gỡ lần này, cô đã chuẩn bị hết cả rồi.Nhất định hôm nay cô sẽ lên tiếng hủy hôn với Trịnh Nhược Thiên.

Cho nên ngày hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy rất đơn giản màu vàng nhạt.Cô còn nhớ chiếc váy này Vũ Hoàng Long từng mua nó tại trung tâm mua sắm của anh để tặng cho cô.Một chiếc váy đơn thuần chỉ muốn mặc đi chơi thì hôm nay lại mặc chiếc váy này để ra mắt gia đình của Trịnh Nhược Thiên.

Nghĩ đến có mắc cười không chứ!

Rồi sau ngày hôm nay, cô cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra đến với cô nữa.

Trịnh Nhược Thiên có chịu để yên cho cô hay không?

Vũ Hoàng Long hiện giờ anh đang ở đâu? Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì vậy....Anh cứ nhắm mắt làm ngơ, để cho Trịnh Nhược Thiên tự tung tự tác như vậy sao?

Từ khi Dung Âm xuất hiện, Trịnh Nhược Thiên không rời khỏi mắt cô.

Trái tim anh lại đập thình thịch lên vì nét đẹp của người con gái luôn nằm ở trong trái tim của anh.

Quả thật hôm nay có rất nhiều con gái, nhưng anh cảm thấy không ai có thể đẹp bằng Dung Âm của anh.Mái tóc cô dài,thả xuống trông rất đơn giản,gương mặt trắng hồng càng tôn lên rõ rệt sự dễ thương của Dung Âm.Đặc biết chiếc váy bó sát càng lộ rõ ra đường cong trên cơ thể của cô.

Vừa nhìn thấy Dung Âm, bà Trịnh liền bước đến đưa tay chạm vào gương mặt sáng ngời của cô, lên tiếng tán dương về sắc đẹp của cô.

"Dung Âm đây sao? Con vẫn xinh đẹp như ngày nào, bác thật sự rất vui khi con đồng ý kết hôn với con trai của bác".

Lời nói của bà ta, đã khiến Dung Âm hoàn toàn giựt mình kinh hãi.

Vậy là sao? Gia đình nhà họ Trịnh biết cô từng ở tù mà vẫn chấp nhận cô sao?

Rõ ràng cô vẫn nhớ gia đình của Trịnh Nhược Thiên cũng rất xem trọng danh tiếng mà!

Nếu như không là vậy, thì có thể nào ngay lúc này đây gia đình của anh ta đang có âm mưu gì không?

Hơi thở của cô trở nên gấp gáp.

Lúc này , Trịnh Nhược Thiên đã đi lại gần Dung Âm.Anh khẽ nắm lấy tay của cô,rồi sau đó đưa ánh mắt nhìn Đường Cố Phong, cất lên giọng trầm trầm.

"Bác trai! Con xin hứa sẽ chăm sóc tốt cho Dung Âm,con sẽ không phụ lòng cả gia đình của mình..."

Trái tim của Dung Âm vô thức đập mạnh lên.Trong lòng không ngừng sợ hãi quay đầu nhìn mọi người.

Trong thời gian im lặng căng thẳng ấy, sự rối bời trong tâm trí của Dung Âm không ngừng thôi thúc cô hãy lên tiếng phản đối cuộc hôn nhân này mau lên.

Thì giọng nói gần như bất ổn của Đường Cố Phong lập tức vang lên.

"Trịnh Tư Bân! Ông không có điều gì giấu tôi chứ..?"

Mọi người trong nhà không hiểu lời nói của Đường Cố Phong, nhưng gia đình nhà họ Trịnh thì lại có hơi căng thẳng.

Ông Trịnh ngượng cười, né tránh ánh mắt của Đường Cố Phong.

"Ông nói gì vậy? Tôi....Tôi có chuyện gì mà giấu ông...! Thôi...Chúng ta bàn chuyện quan trọng trước đã".Ông nhanh tay đánh trống lãng

Đường Cố Phong nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén nhìn về Trịnh Nhược Thiên.Sau đó, ông lại đảo mắt lại nhìn ông Trịnh, lạnh lùng nói.

"Tôi cho ông một cơ hội thêm một lần nữa, hãy nói sự thật....Bằng không, sẽ không có chuyện cưới xin nào diễn ra nào nữa ở đây".

"Ông...." Ông Trịnh cảm thấy hơi tức giận.

Lúc này,Dung Âm mới để ý sắc mặt của ba và kể cả những người trong nhà.Hình như cô không hề thấy một nụ cười hay vui sướиɠ của bất cứ một ai khi nhìn về những người khách quý.Mỗi nét mặt của từng người đều mang một tâm trạng có hơi kỳ lạ.

Nét mặt Trịnh Nhược Thiên sững sốt trước câu nói của Đường Cố Phong.Trong lòng có một chút kích động liền bước đến trước mặt của ông.

"Bác trai! Bác nói vậy là có ý gì? Rõ ràng chuyện này đã được định trước rồi!"

Bên này,Đường Minh Vũ nghe xong, thì cảm thấy câu nói của Trịnh Nhược Thiên khá là buồn cười.

"Chỉ là một lời nói của chị tôi trong lúc chưa suy nghĩ mà anh xem là thật rồi sao? Vậy ngay bây giờ,anh thử hỏi xem chị tôi có muốn lấy anh nữa hay không?"

Dứt lời,Đường Minh Vũ đưa mắt nhìn Dung Âm mím môi hỏi.

“Chị hãy trả lời cho anh ta biết đi,em nghĩ bây giờ chị đã tỉnh táo trở lại rồi phải không?”

Dung Âm sững người.

Thái độ của mọi người khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.Rõ ràng khi nãy cô còn tưởng chuyện đại sự của cô đã được ba cô sắp xếp.Nhưng xem ra thái độ của mọi người vào lúc này,dường như đã có sự thay đổi.

Trịnh Nhược Thiên biết trong lòng của Dung Âm luôn có Vũ Hoàng Long,anh cũng không biết cái tên đó đang toan tính chuyện gì nữa.Hành động của anh ta mấy ngày nay cũng được anh cũng tìm hiểu, nhưng quả thực anh không hề biết được anh ta đang làm gì mà không hành động đến đây giành lấy Dung Âm.

Cuối cùng Vũ Hoàng Long có thật sự yêu Dung Âm hay không?

Còn người con gái này, thì anh đã biết trong lòng cô đã có sự thay đổi từ khi cô còn ở Los Angeles.Nếu như bây giờ,anh nghe lời Đường Minh Vũ hỏi Dung Âm thì chắc chắn cô sẽ không cần suy nghĩ mà hủy hôn với anh ngay lập tức.

Từ ánh mắt của Dung Âm từ nãy giờ,anh có thể cảm nhận cô không hề mong muốn cuộc hôn nhân này sẽ diễn ra.

Nhưng điều đó cũng chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất của anh.Bằng mọi giá dù muốn hay không,Đường Dung Âm cũng phải là vợ của Trịnh Nhược Thiên này.

Ông Trịnh thì lại đang lo lắng rất nhiều trong lòng, ông không biết Đường Cố Phong nói ra câu đó là có ý gì? Không lẽ ông ta đã điều tra ra Nhược Thiên mắc bệnh tâm lý rồi sao?

Không phải.....! Chắc không thể nào đâu!

Chuyện Nhược Thiên bị bệnh chỉ có người trong gia đình của ông biết.Ngoài ra không có bất cứ người nào biết hết.Chắc Đường Cố Phong đang nói đến vấn đề khác.

Trịnh Tư Bân đang cố gắng trấn an trong lòng mình.

"Bốp".

Chiếc bàn lớn trong phòng khách liền vang lên.

Đó là âm thanh của Đường Cố Phong tạo ra.

Ông ta đã nổi lên cơn thịnh nộ dùng bàn tay của mình đập mạnh xuống bàn khiến tất cả mọi người đều cũng phải giật mình ngước mắt lên nhìn ông.

Cả gia đình của Trịnh Nhược Thiên không thể nào không ngạc nhiên vào lúc này.Họ đang có một linh cảm xấu sẽ xảy ra.

Đường Cố Phong giận dữ quát thật lớn.

"Rốt cuộc bây giờ có nói ra sự thật hay không?"

Đến nước này rồi, Trịnh Nhược Thiên đã biết được.Muốn cưới Dung Âm là chuyện không thể nào dễ dàng.Vậy cho nên, trong đầu anh bây giờ liền nghĩ đến Vũ Hoàng Long đã có năng lực như thế nào mới có thể tranh đấu chiếm đoạt Dung Âm bằng một cách dễ dàng theo cách riêng của anh ta.

Bước đường cùng rồi,anh không thể nhẫn nhịn được nữa.

Ánh mắt tràn đầy sát khí của Trịnh Nhược Thiên nhìn qua Dung Âm, lạnh lùng nói lớn.

"Ngày giờ anh đã chọn xong hết rồi, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ nội trong tuần này....."Nói dứt câu,anh liền nắm lấy tay của Dung Âm "Còn bây giờ em hãy đi theo anh".

Trịnh Nhược Thiên bắt đầu kích động lên dữ dội.Dung Âm còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay mềm mại của cô đã bị anh ta kéo thật mạnh.

Sự sợ hãi bắt đầu bủa vây lấy cô,Dung Âm không nghĩ ngợi liền hét lên.

"Bỏ tôi ra, tôi không muốn lấy anh.... Bỏ tôi ra".

Đường Cố Phong trợn hai mắt lên, nghiến răng nói.

"Thả con gái của tôi ra....."

Đường Minh Vũ cũng đi lại đưa tay kéo tay của Trịnh Nhược Thiên đang nắm chặt tay của Dung Âm.

"Bỏ tay của chị tôi ra....."Ngữ khí Đường Minh Vũ rất tức giận, nhưng lại không làm cho Trịnh Nhược Thiên phải sợ.

Trịnh Nhược Thiên hất mạnh Đường Minh Vũ ra, khiến cho cơ thể của anh có chút chao đảo.Nhưng cũng rất may Quản Văn và Diệp Tố Như đã đến kịp thời đã lấy anh.

Diệp Tố Như lo lắng liền hỏi.

"Minh Vũ! Con không sao chứ!"

Đường Cố Sâm cũng bước đến giúp giải vây cho cháu gái của mình.

"Cậu Trịnh! Mong cậu bình tĩnh thả Dung Âm ra".

"Bình tĩnh sao? Còn lâu.....!" Trịnh Nhược Thiên cười lớn, siết mạnh cánh tay Dung Âm.

Dung Âm cảm nhận được Trịnh Nhược Thiên đã thật sự mất bình tĩnh,cánh tay của cô gần như đỏ lên dữ dội, sắc mặt cũng theo đó mà trắng bệch lên.

Bàn tay Đường Cố Phong đã hoàn toàn run rẩy, chiếc gậy ông luôn mang theo cũng vì đó mà rớt xuống,đôi mắt lo sợ nhìn về phía vợ chồng ông bà Trịnh nói lớn.

"Hai người mau kêu con trai của các người thả con gái của tôi ra,nó muốn làm gì con gái của tôi vậy?"

Thế nhưng cả Trịnh Tư Bân và vợ của ông ta lại làm ngơ,hai người dường như đã đoán trước được khi đến đây nếu Đường Cố Phong lật mặt thì chắc chắn sẽ kích động đến căn bệnh của con trai của hai người.

Câu hỏi của Đường Cố Phong quả thật đã làm ông Trịnh suy nghĩ rất nhiều từ nãy giờ.

Có lẽ Đường Cố Phong đã thật sự biết hết tất cả.

Thấy vợ chồng Trịnh Tư Bân vẫn đứng ngay ra đó mà không hề hành động gì, cả cơ thể Đường Cố Phong không ngừng run lên, giọng nói sốt sắng quát lớn.

"Người đâu.....Mau lên,mau cứu lấy đại tiểu thư".

Tất cả mọi người thân trong nhà,kể cả quản gia cho đến người giúp việc liền nhào ra.Nhưng chỉ có gia đình của Cố Mỹ Liên vì sợ liên lụy đã lập tức chạy thẳng lên lầu.

Lúc này Trịnh Nhược Thiên lại bật nụ cười lớn, không biết từ đâu anh lấy ra một con dao đặt ngay trước cổ của Dung Âm.

"A ....."

Tiếng hét thất thanh của Quản Văn la lên.

Trái tim Dung Âm đã hoàn toàn đã ngừng đập.

Dung Âm đã bị bất động vì bị Trịnh Nhược Thiên khống chế.Cô cũng không ngờ, người đàn ông này lại không từ bất kỳ thủ đoạn để có được cô,nhưng lại muốn tổn thương cô.

Trịnh Nhược Thiên thật sự là một tên điên loạn rồi.

Đường Cố Phong như bị chết sững vài giây.Nét mặt ông đã trở nên đông cứng.

Trịnh Nhược Thiên nhếch mép cười khẩy.Anh đưa mắt nhìn tất mọi người rồi từ từ đi lui ra cửa.

"Tôi nói cho mấy người biết, kể từ ngày hôm nay Đường Dung Âm chính là vợ của tôi, các người không một ai có thể chia cắt được chúng tôi..... Kể cả là Vũ Hoàng Long cũng không thể nào chen vào giữa tôi và cô ấy"Câu nói cuối cùng anh dí dao gần như chạm vào lớp da thịt trên cổ của Dung Âm.

Đường Cố Phong, Diệp Tố Như, Đường Minh Vũ và Quản Văn.... Tất cả mọi người đều thấy vết máu nhỏ trên cổ của Dung Âm.

"Dung Âm.....!"Đường Cố Phong hét lớn tên con gái rồi bước nhanh lại.

Nhưng ánh mắt của Trịnh Nhược Thiên đã trở nên độc ác, trong lòng anh đã không thể kiểm soát được hành động của mình được nữa.Anh nhìn về phía mọi người gào lên.

"Tất cả mọi người không được qua đây, nếu không Đại Tiểu Thư nhà họ Đường sẽ lập tức chết dưới tay của tôi."

Trái tim của Đường Cố Phong như chết lặng, bước chân cũng theo đó mà nghe lời Trịnh Nhược Thiên liền dừng lại.