Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 54: Bí Mật Của Ba

Một lúc sau,Dung Âm bước tới nắm lấy tay của Quản Văn ngồi lại trên giường, cô khẽ vuốt tóc em gái.

"Em có chuyện gì cứ nói.....! Muốn chị giúp gì phải không?"

Quản Văn giựt mình ngước mắt lên nhìn Dung Âm.

"Sao chị biết?"

"Nhìn vào mắt của em, chị đã đoán ra được rồi!"Dung Âm mỉm cười.

Quản Văn bật lên nụ cười khổ.Người luôn để ý đến tâm trạng của cô chỉ có một mình người chị gái này thôi.

Dung Âm trầm mặc rất lâu, một lúc sau cô ngẩng đầu nhìn Quản Văn nghiêm túc hỏi.

"Bí mật của ba là gì? Em hãy nói cho chị nghe."Trong lòng cô sốt ruột,cô không biết bí mật đó có liên quan gì đến Vũ Hoàng Long không?

Quản Văn suy nghĩ rat nhanh,sau đó cô khẽ gật đầu và hít một hơi thật là sâu .Rồi cô mới bắt đầu kể ra một câu chuyện sau khi Dung Âm được đưa vào tù.

"Chuyện này chỉ là em vô tình được chứng kiến.... Thật sự năm đó em cũng còn khá nhỏ,em cũng không hiểu chuyện của ba làm là đúng hay là sai.Nhưng bây giờ em nhớ lại….Và đã nhận ra một điều là,việc làm của ông ấy vào năm đó thật sự rất là độc ác".

"Là sao...? Đã xảy ra chuyện gì?"Dung Âm đang hoài nghi không biết bí mật mà Quản Văn đang nói có phải là chuyện cô ngồi tù thay cho Minh Vũ hay không?

Sắc mặt của Quản Văn trở nên biến sắc, bàn tay cũng run rẩy nhìn vào tấm ảnh mà cô đang cầm trên tay.Mà chính xác hơn là cô đang nhìn người chị Hướng Vãn của mình đang cười rất tươi trong bức ảnh.

"Chị Hướng Vãn từng bị đưa vào bệnh viện tâm thần".

"Cái gì?"

Dung Âm sững người,hai mắt liền trợn lên.

"Hướng Vãn ….Từng ở bệnh viện tâm thần sao?"

Quản Văn gật đầu, giọng nói mang theo nhiều sự sợ hãi trong tận đáy lòng.

"Em còn nhớ khi đó,ba nói là chị ấy bị bệnh cần được đưa vào bệnh viện trị.... Nhưng lúc đó em chỉ nghĩ là bệnh viện bình thường thôi.... ! Nào ngờ, có một hôm em vô tình nghe được người điều dưỡng hay chăm sóc chị ấy nói chuyện với người giúp việc thì em mới biết được mọi chuyện không phải là như vậy?"

Quản Văn nhìn Dung Âm với ánh mắt tràn đầy mệt mỏi, vì đã ém một bí mật này rất lâu.

"Khi đó em mười lăm tuổi và em cũng hiểu rõ những gì đang xảy ra xung quanh em.Chị Hướng Vãn thật sự không bị bệnh, mà chính là ba.... Chính ba cho người bỏ thuốc vào trong đồ ăn của chị ấy,dẫn đến chị ấy dần dần đã rơi vào trầm cảm.Rồi đến một lúc nào đó, khi căn bệnh của chị ấy đã thật sự biểu hiện ra bên ngoài....Ba đã đưa chị ấy vào bệnh viện tâm thần".

"Có chuyện đó xảy ra nữa sao?" Dung Âm cuộn chặt hai tay thành nắm đấm,ánh mắt đã hiện lên những tia đỏ, nghiến răng hỏi.

Quản Văn cười nhạt.

"Nếu em không theo ông nội ra nước ngoài.... Chắc em cũng giống như chị ấy".

"Sao?" Dung Âm nhíu mày,toàn thân run rẩy.

Quản Văn mỉm cười nhẹ.

"Vì lúc ba nói chuyện với bác sĩ riêng của chị Hướng Vãn,em cũng có mặt.Ba dặn em không được nói với ai nghe, nhưng có lẽ ông ta chưa bao giờ có sự tin tưởng dành cho em.....Nhưng cũng rất may, ông nội đã ra tay cứu lấy em kịp thời".

Trong nhà này, ông nội chính là người mà Quản Văn mang ơn rất nhiều.Mỗi khi cô gặp chuyện đều có sự ra tay của ông nội cứu lấy cô kịp thời.Có lẽ ông nội cũng biết cô cháu gái này không được nhận được sự tình thương của cha mẹ nên ông đã bù đắp cho cô hoàn toàn.

Dung Âm không ngờ có một sự thật kinh khủng đến như vậy.Cô vẫn còn đang rất hận ba của mình vì những vụ việc ông đã làm với cô.Vậy mà hôm nay lại cho cô nghe thêm một bí mật kinh hoàng đến như vậy, thì cô có nên gọi ông ta là ba nữa hay không?

Chuyện gì...? Là chuyện gì mà ông ta lại nhẫn tâm hãm hại Hướng Vãn đến như vậy?

Cô vẫn còn nhớ, ông ta rất yêu thương em ấy mà.Thậm chí cưng chiều em ấy còn hơn cả Minh Vũ.

Vậy tại sao....? Tại sao ông ta lại làm những chuyện như vậy?

Trái tim cô chợt nhói đau,khi chỉ dám tưởng tượng ra được những chuyện đó đáng sợ đến mức nào.Vậy mà nó đã xảy ra với em gái của cô.

Nước mắt Dung Âm cứ thế chảy xuống.

Cô ngẩng mặt lên nhìn Quản Văn,cố gắng lấy lại bình tĩnh tiếp tục hỏi.

"Vậy tại sao Hướng Vãn lại được gã cho Mặc Vĩ Bắc".

Nhắc đến anh rể, ánh mắt Quản Văn chợt sáng bừng lên.Cô chớp mắt nhìn Dung Âm trả lời.

"Anh ấy đã cứu lấy chị Hướng Vãn....Em không biết chuyện gì đã xảy ra hai người họ, nhưng khi gia đình anh ấy qua đây có dịp muốn xem kỹ gương mặt của chị Giai Du.Vì người lấy anh Vĩ Bắc là chị Giai Du không phải là chị Hướng Vãn....Khi gia đình anh Vĩ Bắc qua đây, cũng là ngày chị Hướng Vãn được bác sĩ cho về nhà để trị bệnh...."

Dung Âm tò mò hỏi.

"Vậy ba không lẽ đã hoán đổi vị trí của hai đứa nó...."

Nghe xong, Quản Văn chợt lắc đầu.

"Không phải vậy đâu! Lúc nhỏ có thể em không hiểu chuyện xảy ra với hai người đó là chuyện gì? Nhưng bây giờ em đã mười tám tuổi rồi,có thể hiểu được hôm đó trong phòng đã xảy ra chuyện gì?"

Trái tim Dung Âm vô thức đập thình thịch.

"Là chuyện gì?" Suy nghĩ trong đầu cô chợt đen tối.

Đừng nói cái tên đàn ông đó đã cưỡng ép em gái của cô.

Quản Văn nở một nụ cười thật gian, đưa hai ngón tay cái của mình lên nhướng mắt với Dung Âm.

"Thì hai người họ đã ngủ chung với nhau, lúc đó em không được chứng kiến nhưng nghe mọi người nói là hai người nằm trên giường ôm chặt lấy nhau, trên người còn không mặc quần áo nữa....Và kể từ hôm đó,anh Vĩ Bắc đã bắt ép chị ấy trở về Mỹ làm vợ của anh ấy"

Tâm trạng Dung Âm lại trở nên kích động, cô không như Quản Văn.Sự tức giận bắt đầu bùng cháy lên dữ dội.

"Anh ta cứu lấy em ấy, nhưng lại gián tiếp gây ra cái chết cho Hướng Vãn.... Chuyện này chị sẽ tính xổ với hắn ta".

Tất cả những ai làm hại cô và em gái cô tất cả những người đó đều phải trả giá.

Đường Cố Phong....Tôi không ngờ ông lại là một người đầy sự bỉ ổi đến như vậy?

Không những ông đã hại cô ngồi tù, mà ông còn nhẫn tâm làm cho Hướng Vãn hóa điên đến mức phải ép em ấy vào bệnh viện tâm thần.

Mọi chuyện đến nước như vậy, cô còn cần điều tra mối thâm thù của Vũ Hoàng Long và ông ta nữa làm gì?

Dù cho có như thế nào, cô cũng thể tưởng tượng ra ông đã làm gì?

Người trong nhà ông còn đối xử như vậy! Thì đối với một người như anh, ông sẽ còn độc ác đến chừng nào.

Sau một lúc lâu, Quản Văn nhìn Dung Âm với đôi mắt cầu khẩn, liền khẽ khàng nói.

"Chị hai! Lần này em trở về đây là nhờ chị giúp em một việc"

Dung Âm suy nghĩ vài giây, rồi gật đầu.

"Em cứ nói đi".

Quản Văn hít một hơi thật sâu, rồi thẳng thắng nói ra những lời quan trọng.

"Thật ra em không muốn học ở nước ngoài nữa,em muốn ở lại đây......Em đã thi đậu trường Đại Học Thanh Hoa rồi...!"

"Thì em cứ việc theo học ở đây"

Không đợi chờ Quản Văn nói hết ,Dung Âm đã chợt lên tiếng.Chuyện nhỏ như vậy, cô không hiểu tại sao em ấy lại sợ sệt đến như vậy.

Nhưng cô cũng phải tự hào cô em gái bé nhỏ này của mình.Trương Đại Học Thanh Hoa không phải muốn vô là vô được,trường đó đã quá nổi tiếng rồi mà! Trước đó cô cũng từng mơ ước được học trường đại học ở đó.

Cô không học được,thế nhưng Quản Văn sẽ thực hiện được giùm cho cả cô.

Nét mặt Quản Văn vừa vui vừa lo lắng.

"Nhưng với một đứa mà không có tiếng nói trong nhà như em, thì chắc chắn ba sẽ bắt em ở lại bên đó.Với lại em học ở đây, có thể ông nội sẽ không cho tiền em học...."

Dung Âm phì cười, đưa tay vỗ nhẹ đầu em gái.

"Chị sẽ giúp em."

"Thật sao.....?" Quản Văn hai mắt sáng lên, nhưng chỉ sau mấy giây lại xụ mặt xuống "Chị vẫn còn đang đi học mà! Với lại chị sắp lấy chồng".

"Lấy chồng.....? Ai nói với em?"Dung Âm cao mày lại.

Quản Văn mím môi cười nói.

"Là mẹ.... Mẹ kêu em về đây cũng là dự đám cưới của chị".

"Em tin bà ta sao?"Càng ngày cô càng cảm thấy chướng mắt người mẹ kế này.

Quản Văn chợt im lặng.

Mẹ cô chưa bao giờ thể hiện tình cảm với cô, nhưng bà cũng luôn đối xử rất tốt với cô.Dù sao đi nữa bà cũng là người sinh ra cô.

Chỉ vì một sai lầm lúc nhỏ mà mẹ của cô vẫn còn giận, thậm chí là hận cô cho đến tận bây giờ.Nhưng cô không hề trách bà, bởi vì đó là lỗi của cô.

Vì cô mà đứa em gái mới đầy ba tuổi đã ra đi vĩnh viễn.

Dung Âm suy nghĩ rất lâu, ánh mắt sa sầm nhìn Quản Văn.

"Vậy em sẽ người giúp chị việc này".

Quản Văn nghe xong có một chút tò mò, một lúc sau cũng gật đầu đồng ý.

*******

Cuối cùng Trịnh Nhược Thiên đã bắt đầu hành động.

Một buổi sáng sớm,mang theo nhiều ánh nắng mặt trời chiếu gọi vào căn phòng của Dung Âm khi cô vẫn còn say giấc nồng.

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Trước giờ,Dung Âm ngủ không được sâu, cô vừa nghe tiếng gõ cửa rất lớn liền rùng mình tỉnh giấc sau một giấc mơ đầy ám ảnh.

Đêm nào cô cũng nằm mơ thấy Hướng Vãn, những chuyện đã xảy ra với em ấy, mỗi khi nghĩ đến trái tim cô đều đau như cắt.Cô nghĩ chắc em ấy rất mạnh mẽ lắm, nên mới vượt qua được.Nếu đổi là cô, chắc chắn cô sẽ không bao giờ vượt qua nỗi sự độc ác của một người mà cô đã gọi là ba.

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên.

"Có chuyện gì?" Dung Âm nhìn ra cửa khẽ nói.

"Cô chủ! Mau dậy đi,gia đình của cậu Trịnh Nhược Thiên qua đây bàn chuyện cưới xin rồi!"Bên ngoài chính là giọng nói không ngừng căng thẳng lên của Dì Hoa.

Trong lòng bà chưa bao giờ nghĩ đến là cô chủ Dung Âm sẽ đi chồng vào lúc này.

Còn cậu Hoàng Long thì sao? Cậu có biết chuyện này hay không?

Bên trong,Dung Âm nghe xong thì nét mặt của cô bỗng chốc trắng bệch l.Rốt cuộc thì cái ngày này cũng đã tới.

"Ông chủ kêu tôi lên đây kêu cô chuẩn bị".Dì Hoa tiếp tục nói.

Khóe mắt Dung Âm cay cay, giọng nói vang lên đầy sợ hãi.

"Tôi.... Tôi biết rồi!"

Trái tim Dung Âm chưa bao giờ đập mạnh đến như vậy.Tâm trạng đã rối bời không biết phải làm gì đây?

Vũ Hoàng Long....!

Tại sao cho đến bây giờ anh cũng không đến đây?

Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?

Anh nói sẽ cứu cô mà, bây giờ đã hơn một tuần rồi.Cô cũng không thấy hành động.

Hay ba của cô.... Đã làm gì anh rồi?

Sau khi biết được nhiều chuyện kinh khủng về người đàn ông mà cô đã gọi là ba suốt hai mươi lăm năm qua, thì cô nghĩ có chuyện gì mà ông ta không dám làm.

Dung Âm trầm ngâm,sau đó bước xuống giường lết bước chân nặng trĩu vào phòng vệ sinh.

Sau hơn một tiếng đồng hồ,Dung Âm bước ra ngoài với dáng vẻ căng thẳng đến nỗi cả gương mặt đều trở nên tái mét.

Khi cô mở cánh cửa ra, không những có Dì Hoa mà còn có rất nhiều người ở đây. Minh Vũ, Quản Văn và thậm chí mẹ của hai người họ cũng đang đứng trước cửa chờ cô.

Diệp Tố Như khẽ khàng bước tới, nhìn từ trên xuống dưới người cô nở một nụ cười.Bà đưa tay chạm vào gò má của cô, khẽ nói.

"Con hãy yên tâm, không sao đâu.Sẽ không có chuyện gì xảy ra với con đâu,ba của con đã chuẩn bị hết cho con rồi!"

Một câu nói rất nhẹ nhàng của bà lại khiến trong lòng Dung Âm có gì đó cảm thấy bớt đi lo lắng phần nào.