《Anh ở Vân Chi Nam》Tác giả: Cảnh Hành
Châu Hạ Vi dịch
Vui lòng không mang bản dịch nơi khác.
-------------------------------------------------------
Chương 9.1/ Có nhớ tới anh hay không
"Chào buổi sáng anh ba".
"Chào buổi sáng, lão đại".
Lại một ngày mới. Khi Trình Lập bước vào văn phòng, những lời chào hỏi đến rồi đi.
“Chào buổi sáng Trình Đội." Một giọng nói điềm đạm lễ phép vang lên.
Ánh mắt Trình Lập rơi vào sườn mặt Thẩm Tầm.
Lúc chào anh, cô cũng không thèm ngước lên nhìn anh, mặt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính. Trong giọng nói của cô không có cảm xúc, không phải "Trình Đội" mềm mại, cũng không phải giọng nói mềm mại như bông của "Anh ba" khi cô ở dưới anh ngày hôm đó.
Ngay cả lúc này, ánh mắt anh rõ ràng nhìn cô, nhưng cô dường như hoàn toàn không hay biết, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người.
Đôi mắt đen hơi chìm xuống, anh đi về phía bàn làm việc của mình trong phòng.
Cách xa năm sáu mét, anh vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng tinh xảo của cô, ngón tay mảnh khảnh lướt trên bàn phím, thỉnh thoảng lại dừng lại giữa không trung.
Ánh mắt phẩn uất của cô khi rời đi ngày hôm qua lại hiện về trong tâm trí .
Nhịn không được giữa hai hàng lông mày giật giật, anh thu hồi tầm mắt, đứng dậy mở cửa sổ châm một điều thuốc, vừa hút vừa nhìn ra bên ngoài.
Tối nay trời sẽ mưa? Có bao nhiêu người sẽ lần đầu tiên dùng thuốc ? Ngày mai có thêm không? Bao nhiều người sẽ bị bắt ở đồn biên phòng? Không có gì mới dưới ánh mặt trời. Cuộc sống là như vậy ngày này qua ngày khác, luôn có những vấn đề cần giải quyết và những vấn đề phát sinh, Người phụ nữ nhỏ bé trước mặt này không nên quấy rầy anh quá nhiều. Nhưng khoảnh khắc cô cắn môi suy nghĩ, anh lại muốn liếʍ hàm răng trắng nõn kia, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng kia.
Trong lòng anh trào dâng một cơn bực bội, một câu chửi rủa không thể nghe được bất giác thoát ra khỏi miệng.
-Có cảm thấy áp suất không khí trong văn phòng hôm nay quá thấp không? Trương Tử Ninh đang ngồi thẳng lưng, gõ một hàng chữ trên trang WeChat của máy tính.
Vương Tiểu Mỹ nhìn anh ta, yên lặng gật đầu, gõ màn hình:- Trình Dội không phải vừa mới đi tranh lũng Hải huyện sao, sao giống như từ Bắc Cực trở về vậy? Tôi cảm giác chị Tầm cũng có vấn đề, chiều hôm qua tôi gặp chị Tầm, mắt chị ấy hình như đỏ hoe.
Trương Tử Ninh ủ rũ trả lời:- Đừng nhắc đến, tôi là người xui xẻo nhất, tôi bị rắc bột ca cao lên người, giống như tắm chocolate vậy, nhớp nháp. Nói xem, họ đã tiến thêm tới bước nào rồi? Vì sao ngày hôm kia còn ngọt ngào như vậy, nhưng trong nháy mắt đã thay đổi?
Vương Tiểu Mỹ gửi hình con mèo lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Than ôi, nam nữ yêu nhau.
"Xin chào, Cục Lưu".
Hai người đang trò chuyện thì Giang Bắc gọi. Lưu Chính Minh bước nhanh vào, gật đầu với họ đi về phía Trình Lập.
"Lưu cục trưởng có việc gì sao?" Trình Lập dập điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn ông.
"Tôi nói cho cậu biết, cục Lâm tổ chức cuộc họp hôm nay chủ yếu là nhằm vào công tác phòng chống ma tuý của chúng ta, số người tham gia không nhiều, có manh mối quan trọng muốn thông báo".
Trình Lập gật đầu. "Cháu có dự cảm, cháu đã chuẩn bị một số tài liệu."
"Còn có, Cục kiểm soát ma túy và phòng thông tin đang tiến hành chiến dịch tuyên truyền chống ma túy cho thanh thiếu niên không dùng ma túy trong tháng này. Trong tuần tới, chúng ta sẽ tiến hành giáo dục phòng ngừa ở nhiều trường cao đẳng và đại học trong thành phố của chúng ta, bao gồm đi đến các thị trấn bên dưới." Lưu Chính Minh nhìn Thẩm Tầm." Tôi muốn Tiểu Thẩm cũng đi theo họ".
Nghe thấy tên mình được nhắc đến, Thẩm Tầm quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Trình Lập. Trong lòng run lên, cô ngoảnh mặt đi nhìn Lưu Chính Minh đang đứng bên cạnh.
Nhận thấy phản ứng của cô, đôi mắt của Trình Lập hơi lóe lên.
Anh quay sang nhìn Lưu Chính Minh, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Chú có thể sắp xếp, cháu không phản đối".
"Vậy thì vất vả cho cô rồi, Tiểu Thẩm. Cô về thu dọn đi. Tôi sẽ kêu người đưa cô đến khách sạn nơi đồng nghiệp của tỉnh ở, cô đi gặp họ trước đi." Lưu Chính Minh tới bên cạnh Thẩm Tầm vỗ nhẹ vào vai cô.
Thẩm Tầm gật đầu.
Sau khi Lưu Chính Minh rời đi, cô lưu các tập hồ sơ, sau đó tắt máy tính, thu dọn cáp sạc và mọi thứ.
"Chị Tầm, theo lời của cục Lưu, chị có thể phải đi một tuần." Vương Tiểu Mỹ nhìn cô bận rộn. "Em sẽ nhớ chị".
"Em cũng sẽ nhớ chị." Trương Tử Ninh tham gia cuộc vui.
Tính cách của Giang Bắc so với bọn họ có chút kiềm chế: "Chị Tầm, điều kiện ở nông thôn không tốt, chị chú ý an toàn".
“Cảm ơn". Thẩm Tầm cười xách balo lên. “Tôi cũng sẽ nhớ mọi người."
Cô nói "mọi người" không biết bao gồm ai.
Nói xong, cô vẫy tay chào bọn họ rồi bước nhanh ra cửa mà không ngoảnh lại.
Giang Bắc liếc nhìn bên trong, thấy sắc mặt Trình Lập lạnh lùng, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, ánh mặt cũng không động.
Ngoài cửa sổ có gió, thổi bay tờ giấy trên tay . Trình Lập đưa tay ra để vuốt nó, nhưng anh không thể kìm nén được những cơn sóng bất chợt trong lòng.
Rất tốt.
Anh cuối cùng cũng có thể yên tĩnh.
Trong tuần tới, không còn ai lãng vãng trước mắt anh, nói ríu rít và nói những điều vô nghĩa. Sẽ không có ai nửa đêm nhắn cho anh những câu nhàm chán, buồn nôn đến chết được. Sẽ không còn ai lén nhìn anh từ xa, với ánh mắt gần như nuốt sống anh nữa.
Anh nên cảm thấy hạnh phúc và thoải mái.
Nhưng tại sao anh lại cảm thấy đau âm ỉ trong l*иg ngực?
Trong phòng họp tắt đèn, chỉ có ánh sáng trắng xanh của máy chiếu lờ mờ bao phủ những người tham gia, khiến bầu không khí càng thêm trang nghiêm.
"Ba năm trước, văn phòng thành phố của chúng ta và cảnh sát biên giới vũ trang đã đánh sập tất cả các hang ổ của trùm ma túy nước ngoài "White Fox" trên lãnh thổ. Tôi tin rằng mọi người đều quen thuộc với dấu hiệu này". Lâm Duật, đứng trước bàn hội nghị , chỉ vào bốn góc trên màn hình, một vật hình vuông có hình đuôi chồn được quấn băng dính, vẽ mặt nghiêm túc: “Theo nhiều nguồn tin – cáo trắng đã xuất hiện trở lại, bạch phiến số 4 có đuôi chồn đã xuất hiện trong thành phố của chúng ta và các quận lân cận, và đã lưu hành đến Quảng Đông và Hồng Kông."
“Khoảng 2 năm trở lại đây, ma túy bị bắt giữ tại địa phương chủ yếu là hàng xách tay. Loại mà tuy có nhãn hiệu độc quyền này chỉ được các nhóm buôn bán ma túy quy mô lớn sử dụng. Qua các tình huống phát hiện được, chúng có vẻ chủ yếu sử dụng" phương tiện để giấu ma tùy và vận chuyển chúng bằng đường bộ." Lưu Chính Minh nhìn Trình Lập. "Hãy nói với Cục Lâm về manh mối của Phùng Quý Bình."
Trình Lập gật đầu, đôi mắt đen lạnh lùng. "Chúng tôi bắt được Phùng Quý Bình ở vùng núi gần nhà trọ Barton. Anh ta đang mang 3 kg ma túy số 4 heroin, trên người không có dấu vết đuôi chồn. Tuy nhiên, khi tôi ép cung anh ta, anh ta đã tiết lộ rằng Sếp anh ta sẽ đến Miến Điện để gặp Bạch Hổ sau một thời gian, vì vậy, chúng tôi đã không giam giữ anh ấy vào thời điểm đó mà để anh ấy đi, chúng tôi cũng muốn theo dõi tuyến trên của anh ấy, nhưng anh ấy đã nhanh chóng bị diệt khẩu. Tuy nhiên, Bạch Lâm xuất hiện cũng xác minh rằng Bạch Hổ cũng xuất hiện, con cáo trắng thực sự đã xuất hiện trở lại, theo điều tra của chúng tôi, Phùng Quý Bình đang tham gia vào việc mua bán sàn nhà, trà và dược liệu khô trong và ngoài nước. Tôi đã lần lượt cử người đến xem ba nơi này, và những nơi khác mà anh ta đã đến cũng đang được điều tra từng nơi một. Ngoài ra, chúng tôi đã tìm thấy nửa hộp diêm từ quán bar ở phía nam thành phố trong đồ đạc của Phùng Quý Bình, chúng tôi đã tìm thấy một một lượng nhỏ Ma túy lần trước, về việc quán bar đó có phải là điểm có số lượng lớn hay không, hay nó có liên quan gì đến việc Phùng Quý Bình mất mạng hay không, chúng tôi vẫn còn đang điều tra".
“Được." Lâm Duật gật đầu, đặt tay lên bàn nhìn xuống anh. "Trình Lập, anh phụ trách chiến dịch chống lại cáo trắng này. Cục sẽ hợp tác đầy đủ, và tôi cũng sẽ cố gắng tranh thủ nhiều hơn nữa hợp tác bên ngoài, và hỗ trợ."
"Trình Lập, đợi một chút." Sau khi cuộc họp kết thúc mọi người đứng dậy rời đi, Lâm Duật ngăn anh lại.
Trình Lập quay lại nhìn vị cục trưởng trẻ tuổi đưa cho anh một điều thuốc và ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Anh nhận lấy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, châm điều thuốc và nhấp một ngụm.
Trong một lúc, khói cuộn lên lượn lờ, và cả hai đều không nói gì.
Một lúc lâu sau, Lâm Duật mới nhìn anh nói. "Sau ba năm, anh có tự tin để về một dấu chấm hết không?"
"Đây chính là điều tôi đã chờ đợi. " Trình Lập cười nhạt, trong mắt hiện lên sự mệt mỏi, cay đắng và kiên định. "Không phải là vấn đề tự tin, mà là một việc tôi phải làm trong đời."
"Nhiều năm như vậy, thân phận cáo trắng vẫn luôn là một bí ẩn, chúng ta bây giờ phải đối mặt với tình huống có lẽ so với ba năm trước càng phức tạp, lúc này càng trọng yếu. Tuy rằng có ân oán cũ, nhưng cũng hy vọng rằng anh sẽ không bị quá khứ làm phiền, hãy coi nó như một trường hợp mới. Bởi vì thứ anh mang theo không chỉ là quá khứ, mà còn là hiện tại và tương lai."
Đối mặt với ánh mắt thâm ý của Lâm Duật, Trình Lập giật mình, sau đó gật đầu. "Tôi hiểu."
Lâm Duật vỗ vỗ bả vai anh, đột nhiên nhớ tới cái gì, đối với anh cười. "Đúng rồi, nghe nói anh rãi bột ca cao mà ông già nhà tôi đưa cho Thẩm Tầm?"
Ông già nhà anh ta?
Trình Lập khẽ cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Để tôi giải thích, ba tôi là ông của Thẩm Tâm". Lâm Duật cười nói khi thấy sắc mặt người đàn ông trước mặt thay đổi. "Tôi là cậu nhỏ của Thẩm Tầm, con bé muốn giữ bí mật, nhưng tôi nghĩ nha đầu đó thích anh rất nhiều. Nói với anh thì đối với nha đầu này cũng không sao cả."
Trình Lập đột nhiên nhìn anh ta, cả người anh cứng đờ.
–Anh ghen à? Bởi vì anh nghe em nói Cục Lâm là tốt nhất?
Anh nhớ hôm đó cô nhìn anh cười, vẻ mặt tinh quái mà chờ mong, chẳng lẽ lúc đó cô sẽ tỏ tình với anh sao? Nhưng anh đối xử với cô như thế nào?
—–Anh đáng giá sao. Em thích ai thì có thể tùy ý vui vẻ.
Hình ảnh cô đứng trên hành lang ngước nhìn anh lại hiện ra trước mặt , với vẻ mặt đau khổ và bất lực. Nhưng anh chưa bao giờ mềm lòng với cô , anh chưa bao giờ chủ động nói một lời nào với cô cho đến ngày hôm nay.
Khi cô rời đi vào sáng nay , đi xuống cầu thang, cô có nhìn lại cửa số của anh không? Cô sẽ buồn hay thất vọng nếu không gặp anh không? Tính thời gian, có thể cô không còn ở thành phố nữa.
Lúc này, anh muốn vùng dậy chạy đuổi theo cô.
Tuy nhiên, anh không thể. Quá khứ nhuốm máu, hiện tại là một ẩn số, anh có quả nhiều việc phải làm.
Ngay khi cô nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau và nói "thích" một cách nhẹ nhàng, anh biết rằng mình đã bước vào một cái bẫy không thể thoát ra được.
Sau khi rời khỏi phòng họp, Trình Lập vừa đi vừa gọi điện thoại. “Uy Tử”.
“Anh ba?" Bên kia phát ra thanh âm lười biếng có chút không xác định.
"Là tôi. "Anh khẽ đáp.
“Cậu rốt cuộc cũng nghĩ tới tôi. Sao, cậu trở về Bắc Kinh?"
"Chết tiệt, tôi đang bận mà." Anh nhìn những đám mây trên bầu trời xoa xoa khoảng cách giữa hai lông mày. “Công ty thương mại của cậu đóng cửa rồi à?"
“Sao có thể, anh em của tôi đánh không lại cậu, nhưng làm ăn rất giỏi". Uy Tử bên kia phản đối.
“Cậu làm giúp tôi một việc".
"Ngài cứ việc phân phó."
"Lấy cho tôi một hộp bột ca cao, thương hiệu Thụy Sĩ, tên và kiểu đóng gói, tôi sẽ gửi tin nhắn WeChat cho cậu sau." Trình Lập nói với giọng điệu sắc bén.
“Cái gì? Bột ca cao? Cậu xác định không phải heroin chứ." Uy Tử nghi ngờ mình nghe lầm.
"Ừm."
"Anh trai, tôi là buôn bán quần áo, không phải xuyên biên giới thực phẩm..."
“Tôi mặc kệ có dùng phương pháp gì, trong vòng một tuần giao cho tôi." Anh dừng lại. "Trong vòng năm ngày".
“Không phải, anh trai, cậu muốn thứ này làm gì?" Uy Tử rất tò mò. "Chống ma túy, cậu đã chán ngấy, dự định đi làm thêm mở quán tráng miệng sao?"
"Dỗ phụ nữ." Trình Lập ném ra một câu ngắn gọn, không để ý đến tiếng kinh hô , kiên quyết cúp điện thoại.
Uy Tử cầm vô lăng, nhìn chằm chằm bảng điều khiển trung tâm nhắc nhở ngắt kết nối, tự hỏi lỗ tai mình có vấn đề gì không.
Anh ấy có nghe nhầm không? Dụ dỗ một người phụ nữ? Ai dụ một người phụ nữ mà mua một hộp bột ca cao? Không phải Trình gia không có tiền, nhà cửa, xe cộ, nữ trang, túi xách gì cũng không dỗ được... Anh ba thích loại nữ nhân xa lạ nào? Đợi đã, có phải để làʍ t̠ìиɦ trên giường không? Đúng như mong đợi từ người anh thứ ba...
Vì vậy, bắt đầu từ trưa ngày hôm đó, nhóm bạn của Trình Lập ở Bắc Kinh bắt đầu một cuộc thảo luận triết học sôi nổi về bột ca cao.
"Bạn nào nói cho cô biết, viên kẹo trong bức tranh này có màu gì?" Trong lớp học, một cô gái trẻ mặc đồng phục cảnh sát giơ cao tấm áp phích len lỏi giữa các hàng ghế.
Tất cả những bàn tay nhỏ đều giơ lên, cố gắng thu hút sự chú ý.
“Được, bạn học, em trả lời."
Cậu bé bị gọi tên đứng dậy. "Báo cáo cô cảnh sát, đây không phải viên kẹo, mà là thuốc lắc".
"Rất đúng, mọi người vỗ tay cho bạn học nào."
Trong tiếng vỗ tay, Thẩm Tầm ngồi ở hàng cuối cùng kinh ngạc nhìn nữ cảnh sát lớn tuổi bên cạnh ."Chị Lị, em thật không ngờ học sinh tiểu học ở đây lại biết nhiều về ma túy như vậy"