《Anh ở Vân Chi Nam》
Tác giả: Cảnh Hành
Châu Hạ Vi dịch
Vui lòng không mang bản dịch nơi khác.
-------------------------------------------------------
Chương 6.3 Sốt
Kết quả là, Trình Lập đã đợi hơn hai mươi phút. Nếu không phải lúc nào anh cũng nhìn thấy cô viết viết vẽ vẽ, anh suýt chút nữa đã nghi ngờ cô cố ý để anh chờ đợi.
Hút xong điều thuốc thứ hai, cô từ phía đối diện đi tới, bước chân nhanh nhẹn, ánh mắt đều nhìn về phía anh nên không nhìn thấy chiếc xe khác đang lao về phía cô.
Trình Lập tiến lên một bước, vội vàng kéo cô lại, cô đâm vào cánh tay anh, còn chạm vào vết thương trên cánh tay anh, cơn đau đột ngột bùng nổ khiến anh cắn chặt răng.
“Thực xin lỗi". Thẩm Tầm lấy lại bình tĩnh, chú ý tới tình trạng kỳ lạ của anh, vội vàng kiểm tra vết thương .“Không sao chứ? Chúng ta đi bệnh viện đi ".
"Không cần." Trình Lập từ chối.
"Anh đổ mồ hôi lạnh rồi." Thẩm Tầm giơ tay sờ trán anh. "Trời rất nóng, anh thật sự phát sốt, nếu không đi bệnh viện, em gọi cho Cục Lưu".
Cô biết rằng anh sợ nhất là bị Lưu Chính Minh mắng. Quả nhiên, anh nhíu mày. "Được, anh đi."
“Đừng lái xe, chúng ta bắt taxi đi." Thẩm Tầm chỉ một chiếc taxi chạy qua.
Trinh Lập liếc nhìn cô một cái, lên xe máy, hàm hơi động: "Đi thôi?"
Dưới chiếc mũ sắt là một khuôn mặt kiên quyết, nhưng trong ánh mắt nhìn cô lại lộ ra một tia bất lực. Giờ khắc này, Thẩm Tầm cảm thấy trái tim của mình bị vẻ mặt đẹp của anh đánh trúng, chua xót tràn đầy. Cô cúi đầu, không nhịn được lên xe, lần này vòng tay qua eo anh, động tác làm một lượt, phi thường điêu luyện.
Trong phòng bệnh nhân ngoại trú, bác sĩ liếc Trình Lập một cái, khẽ hừ một tiếng. "Chàng trai trẻ, anh cho rằng mình rất mạnh mẽ, không phải muốn trước mặt bạn gái làm anh hùng sao? Vết thương đã lành rồi, có triệu chứng nhiễm trùng và nhiệt độ cơ thể của anh là 39,6 ° C. Hãy ngoan ngoãn truyền nước cho tôi".
Thấy Trình Lập không nói gì, anh ta tiếp tục lắc đầu. "Tôi từng có một bệnh nhân nam không chú ý đến cơn sốt của mình, nhưng sau đó. . . ."
“Sau đó xảy ra chuyện gì?" Thẩm Tầm hỏi.
"Vợ anh ấy đã là góa phụ, còn chưa tới 30 tuổi." Anh thở dài nhìn Thẩm Tâm. “Em bao nhiêu tuổi rồi ?"
Thẩm Tầm giật mình: "26 tuổi."
"Em còn nhỏ như vậy." Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Trình Lập. "Không yêu chính mình thì cũng phải yêu cô ấy, phải không?"
Trình Lập nghiêm mặt nhận giấy khám. "Cám ơn."
Nói xong kéo Thẩm Tầm đi ra ngoài.
Ngồi trong phòng truyền dịch, Thẩm Tầm nhìn người đàn ông đối diện, nhớ lại lời bác sĩ vừa nói, khóe miệng không kìm được nở nụ cười.
“Cô Thẩm, anh cảm thấy em còn bệnh nặng hơn anh." Trình Lập trầm giọng nhìn cô.
Thẩm Tầm không nói nên lời. Người đàn ông này, miệng của anh vẫn không bị tổn thương sau khi bị sốt.
“Anh có muốn uống chút nước không?" Cô hỏi.
Trình Lập gật đầu, anh thực sự không cảm thấy thoải mái khi ở lại đây cho đến bây giờ. Vết thương nhói lên từng hồi, và sức nóng trong cơ thể anh không thể chịu nổi. Bảy, tám phút sau, Thẩm Tầm trở lại, một tay cầm cốc giấy, tay kia cầm mấy túi sữa
“Uống đi ".Cô đưa cốc nước cho anh, đặt túi sữa lên trán anh. "Không có túi đá, em mua sữa đông lạnh trong siêu thị, cái này không tốt hơn sao?"
“Ừm, cảm ơn." Trình Lập khàn giọng nói.
Đến gần, anh có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể cô, anh không thể biết đó là loại cây nào, nhưng mùi thơm đến mức khiến người ta muốn ngủ.
Khi anh mở mắt ra, chai chất lỏng đã bị mất. Nhưng cô vẫn đứng bên cạnh, chườm lạnh cho anh. Trên chiếc ghế bên cạnh có năm bịch sữa đã được dùng. Anh còn nhìn thấy bàn tay còn lại của cô buông thỏng bên người, những ngón tay đỏ ửng, chắc là bị đông cứng.
“Không sao đâu". Anh vừa nói xong liền phát hiện thanh âm của mình khàn khàn khó chịu, "Nghỉ một lát đi ".
“Anh tỉnh rồi sao? Anh ngủ sâu như vậy, em ra ngoài mua thêm bịch sữa, anh cũng không để ý." Cô lo lắng nhìn anh. "Làm sao vậy, anh đỡ hơn chưa?"
Anh bắt lấy tay cô đang cầm bịch sữa kéo xuống.
“Không cần." Anh nhẹ nhàng nói. “Tay em lạnh quá”.
“Ồ” Thẩm Tầm đáp.
Tay anh nóng ran, túi sữa lạnh ngắt, lòng cô bấn loạn.
Cô cử động ngón tay, sau đó anh như ý thức được điều gì, buông tay ra. Một lúc sau, nhiệt độ của anh biến mất, ngực cô đột nhiên trống rỗng.
Cô thu dọn bao sữa đã qua sử dụng và ngồi xuống cạnh anh. Trình Lập ánh mắt rơi vào cái kia màu đỏ bàn tay trên,đôi mắt đen nhánh hơi chìm xuống.
“Cô gái đó tên là Kiều Mẫn... Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi chủ đề.
"Anh gặp hai năm trước khi anh tham gia vào một vụ án." Trình Lập trả lời. "Anh đến lục soát nhà của một kẻ buôn bán ma túy và thấy em ấy trốn trong tủ mà không mặc quần áo. Cha dượng của em ấy đã ép con bé bán thân để lấy ma túy . Lúc đó em ấy mới chỉ 15 tuổi, hiện đã học xong trường kỹ thuật. Trần Phong là bạn trai của cô ấy, một tay xã hội đen".
“Cô ấy thích anh. ” Thẩm Tầm sắc bén nói.
"Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi." Trình Lập liếc nhìn cô.
“Lúc cô ấy bất lực nhất là anh cứu cô ấy, cô ấy có ý lại và có tình cảm với anh là chuyện bình thường." Thẩm Tầm nhướng mày.
"Em vừa rồi là cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ em ấy?" Trình Lập hỏi.
"Ừm, tình yêu có thể khiến một cô gái bùng nổ nghị lực. Bản thân sự ghen tuông và khao khát sẽ sinh ra tinh thần chiến đấu." Thẩm Tầm cười nói: "Nơi này đối với cô ấy quá quen thuộc, thay vào đó sẽ trói buộc cô ấy. Có thể là đổi sang một hoàn cảnh xa lạ. Bắt đầu lại từ đầu, cô ấy sẽ có một cuộc sống mới".
Trình Lập hơi sững sờ nhìn cô.
"Sao vậy?" Thẩm Tầm bắt gặp ánh mắt của anh.
Trình Lập nhìn đi chỗ khác: "Anh sẽ hỏi xem có công việc nào thích hợp trong công ty dưới quyền của anh trai anh không."
"Anh làm từ thiện, sẽ chỉ khiến cô ấy cảm thấy kém cỏi, nhất định phải làm cho cô ấy cảm thấy tự mình khỏi bệnh. "Thẩm Tầm nhìn túi truyền dịch, đứng dậy. "Em đi gọi y tá."
Trình Lập nhìn cô đi đến cửa phòng truyền dịch, cô đột nhiên quay lại nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau, anh còn chưa kịp quay đầu lại, cô đã cong khóe miệng, đôi mắt như sao, nở nụ cười rạng rỡ. Ngoài cửa hành lang náo nhiệt, người qua lại không ngừng, tất cả đều theo nhịp tim của anh vào giây phút này như đông cứng lại.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trình Lập gọi điện cho Giang Bắc và yêu cầu anh ta lái xe máy về, anh gọi một chiếc taxi và ra hiệu cho Thẩm Tầm lên xe đi cùng anh .
“Trình đội cuối cùng cũng biết nghe lời." Thẩm Tầm tán thưởng.
“Anh sợ rằng nếu anh bất tỉnh trong khi lái xe sẽ em làm biến dạng, hủy dung." Anh ấy trả lời.
Thẩm Tầm tức giận trừng mắt nhìn anh.
Trình Lập quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi hơi nhếch lên.
Dưới sự hướng dẫn của anh, chiếc taxi chạy vào một khu phố hẻo lánh và dừng lại trước một ngôi biệt thự ba tầng.
“Đây là đâu?" Thẩm Tầm hỏi.
“Nhà của anh.” Trình Lập đáp.
Thẩm Tẩm sửng sốt, xuống xe đi theo anh qua cổng vườn, đi đến cửa , thấy anh dùng chìa khóa mở cửa, không khỏi thốt lên. "Trình đội, anh thực sự là một bạo chúa địa phương".
"Mẹ anh đã mua nó. Bà ấy nói nó không bằng một căn phòng trên đường vành đai thứ hai." Trình Lập mở tủ giày và đưa cho cô một đôi dép nam mới. "Có thể nó hơi lớn, vì vậy em có thể không mang nó."
“Anh của anh mua cái này, mẹ anh mua cái kia, nếu không phải nhìn anh là một người đàn ông cường trắng, em còn tưởng rằng anh là một thiếu gia chưa cai sữa." Thẩm Tâm cười nói.
"Bản thân anh thực sự không cần gì." Trình Lập nhẹ nhàng trả lời. "Nhưng nếu có một ly cà phê ngon hơn sẽ sảng khoái hơn, một chiếc giường tốt hơn sẽ có lợi cho việc nghỉ ngơi, và một chiếc xe tốt hơn sẽ thuận tiện hơn cho việc thực hiện các nhiệm vụ, anh sẽ coi trọng nó như hoàn thành nghĩa vụ nộp thuế của họ. Hỗ trợ chính sách”.
Thẩm Tầm nghẹn ngào: "Anh thực sự là thế hệ thứ hai giàu có chính trực và khiêm tốn nhất mà em từng thấy".
"Anh không phải phú nhị đại. " Trình Lập ánh mắt hơi động. "Anh chỉ là may mắn".
"Anh đi nằm đi, em đi đun nước cho anh." Không để ý tới vẻ mặt đột nhiên ngây ngẩn của anh, Thẩm Tầm vừa đi về hướng phòng bếp vừa dặn dò.
“Có nước đóng chai ở tủ dưới bên phải." Anh nhắc nhở.
Thẩm Tầm quay lưng lại với anh và ra hiệu OK.
Khi bước vào bếp, Thẩm Tầm nhận ra rằng anh đã chuẩn bị đủ nước uống nhưng rất ít thức ăn. Sau khi lục tung các hộp và tủ, cô tìm thấy một gói mì ăn liền và hai quả trứng, vấn đề là những quả trứng không biết từ khi nào. Cô thở dài, nhớ tới trước cổng khu dân cư hình như có một cửa hàng tiền lợi nên mặc áo khoác đi ra ngoài.
Trình Lập chìm vào giấc ngủ mơ màng, cảm thấy một bàn tay chạm vào má mình, với một mùi thơm thoang thoảng. Anh nắm lấy tay và kéo cô vào vòng tay của mình.
Thẩm Tầm hơi động đậy, lại nghe thấy một tiếng thở dài: "Tuyết nhi, ngủ thêm một lát”.
Cô đông cứng toàn thân và đột ngột lùi lại.
Trình Lập cũng mở mắt ra cùng lúc.
Trong phòng kéo rèm, ánh sáng rất mờ, cho nên anh nhìn không rõ sắc mặtThẩm Tâm .
"Anh nhầm người rồi." Cô nói với giọng cứng rắn. "Em nấu cháo trắng và trứng xào cà chua cho anh, đã một giờ rồi, anh ăn chút gì đi".
Trình Lập từ từ ngồi dậy: “Cảm ơn. . . xin lỗi."
"Em đi tìm Hứa Trạch Ninh, hôm nay anh ấy đi, lại tìm đến tận đây, em tiễn anh ấy cũng là hợp lý, lát nữa em đến gặp anh, em đi trước." Cô bỏ qua câu nói này., xoay người rời khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu.
Một phút sau, Trình Lập nghe thấy tiếng đóng cửa, xung quanh rơi vào im lặng. Anh trước đây ở nhà một mình , nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy yên tĩnh như vậy.
Quán cà phê ở sân bay.
“Có chút lương tâm, anh còn tưởng rằng em sẽ trốn cho đến khi anh rời đi." Hứa Trạch Ninh nhìn Thẩm Tầm ở đối diện, “Sao trong em có vẻ không ổn, chẳng lẽ là không muốn chia tay với anh sao?"
"Anh nói phải." Thẩm Tầm nhẹ giọng nói.
“Sắp tới anh đi châu Âu, ít nhất ba tháng, có thể sẽ không gặp lại em." Anh thêm nước chanh cho cô. “Khi anh trở về, em có thể nói cho anh biết không? Về câu trả lời của em?"
"Đáp án thế nào?" Thẩm Tầm bưng tách, ánh mắt né tránh.
"Lần trước anh đã hỏi em." Anh ta nhìn cô. "Ở bên anh và gả cho anh"
Thẩm Tầm uống một ngụm nước, ngón tay vuốt ve vách ly thủy tinh, trầm mặc không nói.
Bong bóng không ngừng thoát ra và nổi lên từ đáy, giống như trái tim của cô, ẩn giấu thứ gì đó và sắp di chuyển.
“Em có người mình thích." Cuối cùng, cô ngước mắt lên và tiết lộ câu trả lời. Khoảnh khắc cô nói điều đó, bản thân cô cảm thấy nhẹ nhõm.
"Người kia Trịnh đội trưởng?" Hứa Trạch Ninh sắc mặt trầm xuống. "Em quen anh ta bao lâu? Em biết anh ta bao nhiêu?"
Cô chỉ thích anh, thích anh không thể diễn tả bằng lời, và cô ngày càng thích anh hơn. Dù anh là đồ độc mồm độc miệng, tính tình lạnh lùng, cứng rắn.
“Anh ta không thích hợp với em, người như vậy gánh nặng trên người quá nhiều, làm việc cũng nguy hiểm, nhất định không có nhiều tâm sức và thời gian để quan tâm đến em, em sẽ phải chịu rất nhiều oan ức. " Hứa Trạch Ninh tàn nhẫn nói ."Hơn nữa, anh ta có thể không đáp ứng ý thích của em."
“Anh ấy chỉ cần một chút thời gian". Bị đâm, Thẩm Tầm không thể không đánh trả.
"Một thời gian? Một thời gian là bao lâu? Một tháng, 5 năm?" Hứa Trạch Ninh cười giễu cợt. "Chỉ sợ ngay cả chính anh ta cũng không biết đáp án."
"Em có thể chờ." Thẩm Tầm bình tĩnh trả lời.
“Đại đã?" Hứa Trạch Ninh nhìn cô chăm chăm, tay nắm chặt khăn ăn càng lúc càng chặt, chậm rãi nói: “Tầm Tầm, anh đợi em mười lăm năm rồi, được cái gì?"
"Chỉ là.." . Anh ta sắc mặt tái nhợt, cười lạnh một tiếng, không biết là cười nhạo chính mình hay cô, "Chỉ là yêu không đủ".
- không đủ tình yêu
Hứa Trạch Ninh đã bay về Bắc Kinh, nhưng những lời anh ta để lại như cái gai trong lòng Thẩm Tầm.
Giống như một canh bạc, thời điểm quân bài được đưa ra, cả hai bên đều thua cuộc.
Nhìn bóng lưng Hứa Trạch Ninh đi về phía kiểm tra an ninh, Thẩm Tầm cảm thấy cay cay sống mũi. Anh ta rõ ràng không quay đầu lại, nhưng dường như anh ta đã biết tất cả mọi thứ, và bấm số điện thoại của cô.
"Tầm Tầm, em đừng buồn." Thanh âm của anh ta vang lên xa xăm, nhưng lại trong trẻo dịu dàng. “Chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra rồi, chẳng có gì đáng để em phải khóc cả. Ít nhất, anh không muốn trở thành nguyên nhân khiến em khóc. Nếu đó là sự lựa chọn của em, anh tôn trọng em. Nhưng nếu em bị tổn thương, đừng tự đề cao bản thân, hãy quay lại."
Quay lại? Quay lại đâu? Phải, Hứa Trạch Ninh luôn là vùng an toàn của cô. Từ một đứa trẻ chập chững biết đi cho đến một thiếu nữ, anh đã ở sau lưng cô không vội vã trải qua bao nhiêu xuân hạ thu đông. Có lẽ, anh chưa bao giờ thay đổi, nhưng cô đã thay đổi, nhưng một số thay đổi nằm ngoài khả năng dự đóan kiểm soát của cô. Vì vậy, anh không hiểu, cô không thể quay lại, và cô không thể quay lại bất kể điều gì.
Bước ra khỏi nhà ga, mặt trời đang lặn nhẹ. Thẩm Tầm còn đang ngẩn người thì có người vỗ vai cô: “Đang đợi xe buýt à?"
Ngẩng đầu nhìn , là Giang Tế Hằng, đang nhìn cô với nụ cười trên mắt sau cặp kính gọng kim loại màu bạc.
Cô gật đầu.
"Để tôi tiễn em." Giang Tế Hằng chỉ chiếc xe màu đen bên cạnh, tài xế đang đợi ở cửa.
Anh thành khẩn, Thẩm Tầm không từ chối, cảm ơn rồi lên xe.
“Tiễn người bạn hôm qua?" Giang Tế Hằng cầm chai nước ở giữa ghế, vặn nắp chai đưa cho cô.
"Ừm, cảm ơn, sao anh cũng ở sân bay?" Thẩm Tầm lấy nước xong hỏi.
"Hẹn một người ở gần đây nói chuyện." Giang Tế Hằng trả lời. "Tôi sẽ đưa em đến Văn phòng thành phố sau đó? Em sống ở đó?"
Thẩm Tầm do dự một chút: "Ừm, ký túc xá của Cục thành phố."
Cô phải quay lại và lấy một số thứ trước.
"Chỉ là điều kiện ở mức trung bình một chút thôi, em vẫn quen sống ở đấy sao?" Giang Tế Hằng hỏi.
"May mắn thay, tôi có mọi thứ tôi cần và tôi không kén chọn." Trong các cuộc phỏng vấn trước đây của cô , cũng có những nơi có điều kiện ăn ở tồi tệ hơn nhiều.
“Anh ba cũng giống như vậy, anh ấy không thể ở biệt thự của mình, mỗi ngày đều ở trong ký túc xá nhỏ sinh hoạt".
“Có lẽ anh ấy đang bận." Thẩm Tầm trả lời.
"Lúc đầu mua có lẽ là phòng tân hôn, sửa sang lại hết rồi, nhưng không đợi được Diệp Tuyết dọn đến. Bây giờ anh ấy rất ít ở trong đó, còn nói cuối tuần thường về, nhưng anh ấy không có cuối tuần nào cả. Một lần tôi uống rượu với anh ấy, tôi nói rằng chúng ta nên bán nó đi, nhưng anh ấy thực sự nói rằng nếu linh hồn của Diệp Tuyết quay trở lại, anh ấy phải cho cô ấy một ngôi nhà."
“Thật sao?" Thẩm Tầm khẽ mỉm cười, ngón tay nắm chặt bình nước lại siết chặt.
“Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nói những lời này với em." Giang Tế Hằng có lẽ đã nhận ra mình lỡ lời, nhìn cô bằng ánh mắt xin lỗi.
"Không sao, ai cũng có quá khứ" .Thẩm Tầm vẫn duy trì nụ cười tao nhã, giống như đang diễn, trò chuyện năm xưa. Đúng vậy, những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống có thể khó thảo luận hơn là cách giải quyết cuộc khủng hoảng khu vực đồng euro và liệu Hoa Kỳ có tiếp tục các biện pháp nới lỏng định lượng hay không? Trên hành tinh này, mỗi phút đều có người chết, có người tái sinh, có người yêu gϊếŧ nhau không quên, có người mỗi lần chơi đùa không bao giờ lảng vảng bên nhau.
“Nhưng mà, tôi có thể cảm thấy rằng em khác với anh ấy nói." Giang Tế Hằng lại nói.
“Tôi quen anh ấy không lâu, có thể nói tôi đã yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tôi không mù quáng tin tưởng cũng không quá bi quan đối với mối quan hệ này". Thẩm Tầm nghịch bình nước trong tay, nói giọng điều điềm đạm." Một nhà văn Pháp đã nói. Tuy mọi sự thay đổi, kể cả những điều mong muốn nhất, đều đi kèm với nỗi buồn. Bởi vì thứ chúng ta từ bỏ là một phần của chính mình. Để bước vào một cuộc sống khác, chúng ta phải hoàn toàn từ bỏ cuộc sống trước đó."
"Cho nên, bất kể là tôi hay anh ấy, đều cần đủ dũng khí và kiên nhẫn để đối phó với sự thay đổi này." Cô ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, khóe miệng hơi nhếch lên. "Tôi sẽ kiên nhẫn đợi đến khi anh ấy đủ thích tôi. Anh ấy trở nên đủ đáp ứng ý thích của tôi."
Giang Tế Hằng có vẻ hơi kinh ngạc, thấy cô im lặng một lúc.
"Anh cùng anh ba làm sao quen biết?" Thẩm Tầm gọi một tiếng anh ba so với anh ta còn quen thuộc hơn.
“Tôi và Diệp Tuyết là bạn học cấp ba." Anh ta đáp.
“Ồ” .Thẩm Tầm nhàn nhạt cười, đôi mắt ngấn nước dán chặt vào khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo trước mặt. “Anh cũng thích Diệp Tuyết à?"
Giang Tế Hằng giật mình, sau đó anh ấy cười. "Tôi thích, vẫn là tình yêu sớm, không, không phải, có lẽ đó hoàn toàn là tình yêu đơn phương của tôi. Thực ra, Diệp Tuyết khi đó vẫn còn để tóc ngắn, giống như một cậu bé, và tôi không biết tại sao. Nó đập vào mắt tôi. Sau này, tôi kết bạn với cô ấy, và tôi rất vui vì lúc đầu tôi đã không theo đuổi cô ấy. Chỉ có anh ba mới có thể kiểm soát cô ấy vì tính khí tiểu thư của cô ấy ".
“Bởi vì Trình Lập, anh ấy tính tình không tốt." Thẩm Tầm khẽ thở dài, sau đó quay đầu nhìn anh ta.
“Vậy cũng tốt, ít nhất sau này người mất đi tình yêu không phải là anh."
Giang Tế Hằng im lặng một lúc rồi gật đầu.