Anh Ở Vân Chi Nam

Chương 6-2: Sốt

《Anh ở Vân Chi Nam》

Tác giả: Cảnh Hành

Châu Hạ Vi dịch

Vui lòng không mang bản dịch nơi khác.

-------------------------------------------------------

Chương 6.2 Sốt

Khi cô như đang đi vào cõi thần tiên,thì bất ngờ hai cái gõ đầu, phá vỡ giấc mơ ban ngày của cô .

"Sao lại ngẩn người?" Trình Lập rút tay không gõ mũ bảo hiểm của cô, mặt không chút cảm xúc liếc cô một cái rồi bước lên xe.

“À.” Thẩm Tầm thận trọng lên xe, lại không biết đặt tay ở đâu, do dự một chút, vẫn là chống ở phía sau.

Trình Lập khởi động xe, nhưng không lái xe về phía trước, anh giơ ngón tay chỉ chỉ lên eo.

Thẩm Tầm sửng sốt một chút, ý của anh là muốn cô ôm anh sao? Thấy cô hồi lâu không nhúc nhích, Trình Lập nắm lấy tay cô đặt lên eo mình.

Chiếc xe đột nhiên lao về phía trước, trọng tâm của Thẩm Tầm không ổn định, tay kia vô thức nắm lấy áo khoác của anh.

Lái xe ra khỏi cổng, tốc độ xe ngày càng nhanh, gió thoảng qua. Đây là lần đầu tiên Thẩm Tầm đi xe mô tô, cảm thấy hơi lo lắng và phấn khích. Điều khiến tim cô đập nhanh hơn chính là bờ vai rộng lớn trước mắt, vững chãi như núi, bao bọc lấy cô. Cô không biết anh định đưa cô đi đâu, đường xa bao nhiêu nên cô chỉ tay không đi theo anh ra ngoài. Tuy nhiên, trong lòng cô không hề có chút sợ hãi nào.

Xe dừng đèn đỏ, hàng quán ven đường hát bài ca cũ - Em cô đơn nhất phố tấp nập. Chính sự mê muội của tình yêu đã khiến tôi lại muốn tham lam.

Đèn xanh đưa đi xa mà tiếng hát vẫn lan trong gió, đọng lại–Anh muốn yêu em nhiều lần là một suy nghĩ anh không thể kìm nén, và anh muốn chiếm trọn cảm xúc của em. Anh đã chinh phục được em, nhưng em vẫn chưa thuộc về anh, nói sao cho anh không đoán được em đang nghĩ gì, muốn yêu anh quả là một sự dằn vặt mà anh không thể kìm nén, xin em đừng chọn cách né tránh ...

Bàn tay đang nắm lấy quần áo của Trình Lập chậm rãi buông ra, chậm rãi di chuyển về phía trước, cuối cùng vòng qua trước mặt anh, giống như một vòng khóa, gắt gao ôm lấy eo anh.

Anh nhìn về phía trước, tựa hồ không có phát hiện, nhưng tốc độ xe lại nhanh hơn một chút.

Hành khách đang ngủ gật trên xe bị tiếng xe máy đánh thức, ngẩng đầu lên thì thấy một đôi trai xinh gái đẹp vụt qua nhanh như chớp, tiếng động làm xao xuyến cả giấc mơ nhưng hình ảnh quá đẹp.

Chiếc xe máy dừng lại trước một quán bar tên là Butterfly.

Cửa mở một nửa, Trình Lập cởi mũ bảo hiểm dẫn Thẩm Tầm vào trong. Quán bar chưa được dọn dẹp để kinh doanh vào buổi sáng tràn ngập mùi khó chịu, mùi thuốc lá và rượu từ đêm hôm trước, và mùi của bọn côn đồ.

Trong đại sảnh có một người nằm xiêu vẹo trên sô pha, Trình Lập đá vào chân người đó: “Kiều Mẫn đâu?"

Bên kia mở đôi mắt bị bịt mắt của mình và chỉ vào một căn phòng.

Trong hành lang bên ngoài căn phòng, ánh sáng lờ mờ và xanh lam, có một cô gái đang ngồi dựa vào tường, vùi mặt vào trong cánh tay.

Trình Lập đi tới, quỳ xuống ngẩng mặt lên. "Kiều Mẫn."

Thẩm Tầm nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi với lớp trang điểm lốm đốm, có lẽ là do khóc, đường kẻ mắt màu đen kiểu gothic để lại hai vết đen trên má.

“Trình Lập." Cô gái nhìn thấy anh, đôi mắt đờ đẫn trở nên tập trung, trực tiếp gọi tên anh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng. “Em không có chạm vào, anh ấy kêu em hút, em không có chạm vào. ..."

Trình Lập ủ rũ đứng dậy, đẩy cánh cửa phòng bên cạnh ra.

Trên ghế sofa bên trong, một nam thanh niên đang nằm ngủ say.

Trình Lập nhặt xô nước đá trên bàn đổ lên đầu người đàn ông.

Sau một tiếng kêu thảm thiết, bị nước lạnh đánh thức người đàn ông đứng dậy, lau mặt, hét: "Ai."

Nhìn rõ người trước mặt, hắn cười lạnh một tiếng."Trình đội trưởng, sao anh lại tới đây?"

“Trần Phong, anh đang ép Kiều Mẫn chạm vào thuốc sao?" Trình Lập lạnh lùng nói.

“Tôi không có, tôi không có." Trần Phong liên tục phủ nhận. "Tôi chỉ mời cô ấy đi uống vài ly với tôi thôi."

“Tái nghiện hả?” Trình Lập liếc nhìn đống hỗn độn trên bàn. "Không phải anh đã hứa với tôi là không đυ.ng vào thứ này nữa sao?"

"Người lần trước bán đồ cho anh vào một năm trước. Nói cho tôi biết, ai đã bán cho anh?" Trình Lập gõ bàn.

"Là tái phát, đúng vậy.” Trần Phong lo lắng nuốt nước miếng. "Nhưng tất cả đều là... trước đây."

"Đừng nói nhảm với tôi, anh còn có thể tích trữ hàng hóa, hay là có chút vận may, có thể tích trữ hàng hóa lâu như vậy?"

"Thật sự, tôi đã giấu trong chiếc túi này, vậy thôi." Trần Phong mở khóa kéo của một chiếc túi xách hàng hiệu nổi tiếng, ân cần đưa nó cho Trình Lập.

“Kiểu dáng của chiếc túi này không phải là của một năm trước, mà là một bộ sưu tập năm nay mới ra mắt". Thẩm Tầm đang đứng ở một bên đột nhiên cắt ngang. “Túi giả lẽ ra phải ra muộn hơn."

Khi Trình Lập nghe thấy điều này, đôi mắt anh nhìn vào mặt Trần Phong như một con dao.

“Trình đội, bên cạnh anh có mỹ nữ từ khi nào vậy?" Trần Phong cười khan một tiếng, haha.

Trình Lập phốt lờ anh ta, nhưng Thẩm Tầm đã nhấc điện thoại của cô và chụp một bức ảnh.

"Mỹ nữ, cô làm gì vậy?" Trần Phong cả kinh.

"Đăng Weibo, đăng bộ dạng bán khỏa thân của anh lên mạng, cảnh cáo giới trẻ đề phòng."

Thẩm Tâm cười nói, "Yo, mẫu qυầи ɭóŧ của anh khá hài hước đấy, Iron Man".

“Này, cô đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy." Sắc mặt Trần Phong thay đổi, anh ta quay đầu nhìn Trình Lập, "Trình đội, cô ta là ai?"

“Phóng viên, gặp rắc rối rồi". Trình Lập bình tĩnh nói.

“Quyền riêng tư.” Thẩm Tầm vui vẻ cười nói. “Anh suy nghĩ nhiều quá, tôi là loại phóng viên chuyên dựa vào lưu lượng để thu hút sự chú ý."

Thấy cô cúi đầu gõ gõ, tựa hồ thật sự muốn đăng Weibo, Trần Phong lập tức nóng nảy. "Trình đội, để tôi giải thích, anh bảo cô ấy đừng đăng lung tung nữa, tôi sẽ đánh chết đó."

“Anh động tay động chân với Kiêu Mẫn sao?" Trình Lập tựa hồ không nghe thấy, tiếp tục đề tài tiếp theo.

"Tôi một ngón tay cũng không đυ.ng vào cô ta!" Trần Phong sốt ruột, chỉ chỉ vết máu trên cổ. "Anh xem, tôi còn bị cô ta cào chỗ này, Trình đội, đừng để cô ta phát điên! "

“Gõ tên anh và thông tin liên lạc." Trình Lập đưa điện thoại di động của mình.

Trần Phong cúi đầu, vội vàng gọi điện, vừa trả điện thoại cho anh, vừa yêu cầu:."Trình đội, bảo cô ấy xóa ảnh của tôi đi."

Trình Lập nhìn Thẩm Tầm, người đã đưa điện thoại của mình ra. Anh lật đến tấm ảnh cuối cùng trong album, mắt dán chặt vào.

Bức ảnh đó không phải của Trần Phong, Trần Phong chỉ để lộ một nửa cánh tay của anh ta trong bức ảnh và thứ chiếm giữ màn hình là hồ sơ của chính anh ta.

Anh liếc nhìn Thẩm Tầm, người đang nhìn anh với đôi mắt trong veo và nụ cười.

Anh cúi đầu và nhấn nút xóa.

"Đã xóa." Anh nói với Trần phong.

Ở lối vào quán bar, Thẩm Tầm đang dựa vào xe máy, nhìn Trình Lập và Kiều Mẫn nói chuyện.

"Không phải tôi đã nói với cô là đừng tới những nơi như thế này nữa sao?” Trình Lập nhíu mày nhìn lớp trang điểm và trang phục punk của cô. "Nhìn xem cô biến mình thành cái quỷ gì vậy.”

"Em muốn kiếm nhiều tiền hơn." Kiều Mẫn trả lời, nhìn Thẩm Tầm. "Cô ấy là ai? Bạn gái?"

"Ừ". Trình Lập còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tầm đã cười đáp. “Tôi tên là Thẩm Tầm, rất vui được gặp cô."

Cô đưa tay về phía Kiều Mẫn, người này có lệ mà nắm lấy một cách chiếu lệ

“Anh không nói anh có bạn gái" .Cô ta nói bằng giọng điệu có chút khó xử,. “Anh đã nói trước là không có ý định yêu đương mà".

“Chúng tôi quen nhau chưa lâu." Thẩm Tầm lại trả lời. "Tôi là phóng viên, vừa vặn tới đây để làm phóng sự".

"Cô đến từ đâu?" Kiều Mẫn hỏi cô.

"Bắc Kinh".

“Ồ, cũng giống như cô." Cô ta nhìn Trình Lập. “Đến từ các thành phố lớn ".

“Cô cũng có thể đi. " Thẩm Tầm trả lời. "Rất nhiều người trẻ tuổi đều ở Bắc Kinh kiếm sống, chỉ cần có bản lĩnh tốt, đi nơi nào cũng không ngại."

Nghe vậy, Trình Lập nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.

“Thật sao?” Kiều Mẫn tựa hồ có chút tò mò.

"Ừm." Thầm Tầm cười với cô ta, sau đó quay đầu nhìn Trình Lập. "Anh đưa cô ấy về nhà trước đi, em ở quán trà nhỏ đối diện chở cô"

Trình Lập gật đầu.

Khi anh trở lại sau khi tiễn Kiều Mẫn đi, đã nửa giờ sau.

Trước quán trà nhỏ không còn chỗ trống, anh đậu xe ở đối diện, lúc chờ sang đường, nhìn thấy Thẩm Tầm ngồi trước cửa sổ, cúi đầu viết gì đó.

Trong chiếc bình nhỏ bên cạnh có một bông hoa màu hồng, nhưng lại khiến người ta tinh tế hơn hoa. Có người qua lại trên phố, nhưng cô là một bức tranh của một vẻ đẹp yên tĩnh. Ánh mặt trời chiếu vào trên vai , quang cảnh chập chờn, khi cô hơi ngẩng đầu, giữa mi mắt của cô có một tia sáng rơi xuống.

Rồi cô nhìn thấy anh.

Trong một khoảnh khắc, thế giới dường như đứng yên. Cô chỉ chăm chú nhìn anh, xuyên qua tiếng ồn ào của con phố. Anh chợt do dự, có nên cất bước không. Nếu anh không tiến tới, nếu cô không nhìn thấy anh, nếu cô chưa từng đến Cảnh Thanh, nếu có, thì có quá nhiều khả năng mà anh đoán không được, nghĩ không ra.

Điện thoại trong túi bắt đầu rung lên, vừa lúc anh cầm lên, áp vào tai .

“Trình Lập, em tới hay anh tới?" Giọng nói mềm mại của cô vang lên bên tai, giống như gió đêm mùa hạ, sảng khoái dễ chịu.

Anh im lặng một lúc rồi trả lời. "Anh chỉ có thể dừng lại ở đây".

Anh ấy đam mê, và anh ấy cũng tàn nhẫn, vì vậy có một cách chơi chữ.

"Được, em hỏi quán trà mượn giấy bút để viết một số ghi chú, thời gian năm phút, anh có thể đợi em không?"

“Ừ". Anh đáp, thấy cô cúp điện thoại.

_________

Mọi người có thể đánh giá, bình luận theo dõi truyện để ủng hộ mình với ạ. Cám ơn 🙆🌷