Bệnh Kiều Công Cường Bạo Tra Tấn Kiều Mềm Mỹ Nhân

Chương 18: Rốt cuộc hận tôi bao nhiêu?

Mà Thạch Minh đang ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu không lên tiếng nhặt mảnh vỡ ly nước rơi vãi trên mặt đất.

Ngu Niệm An quay đầu lại nhìn về phía Lăng Phong, ở trong mắt đối phương thấy được ý cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Trong nháy mắt cậu sôi máu điên cuồng, Ngu Niệm An quay đầu lại phía Lăng Phong hung hăng nện một đấm. Lăng Phong lui nhanh, quyền hiểm đó của Ngu Niệm An sượt qua mặt hắn, nhưng vẫn khiên chỗ bị cọ đến trở nên đỏ bừng.

Lăng Phong vừa mới xoa mặt, cổ áo đã bị Ngu Niệm An nắm lấy. Ngu Niệm An thở hổn hển thô lỗ, kéo Lăng Phong đi ra ngoài, Lăng Phong cũng không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo phía sau cậu.

Đi tới nhà vệ sinh nam không có người, Ngu Niệm An dùng sức ném Lăng Phong vào, chính mình cũng đi theo vào, sau đó mạnh mẽ ném vào cửa nhà vệ sinh.

Lăng Phong bị sức mạnh của Ngu Niệm An quăng nặng nề mà đυ.ng vào tường, hắn cũng không tức giận, mà là nghênh đón, vui vẻ nói: "Cậu rốt cục chịu để ý tới tôi”

Hắn đưa tay ôm eo Ngu Niệm An, làm nũng như trẻ con đòi kẹo nói: "Thạch Minh ôm eo cậu, tôi cũng muốn ôm. ”

"Mẹ nó, cậu điên hả! "Ngu Niệm An dùng sức đẩy hắn ra, tức giận nói: "Thạch Minh liên quan đ gì chứ? Cậu làm khó cậu ta để làm gì? ”

"Làm sao" Sắc mặt Lăng Phong trong nháy mắt thay đổi, mặt hắn thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm Ngu Niệm An, hỏi: "Cậu luyến tiếc gì sao? ”

Giống như Ngu Niệm An chỉ cần nói chữ có thôi, sẽ phát sinh chuyện cực kỳ đáng sợ.

Ngu Niệm An hung hăng túm lấy cổ áo Lăng Phong, nhìn chằm chằm hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện giữa chúng ta, không nên liên lụy đến những người khác! Không liên quan gì đến người khác! ”

"Nhưng cậu ta thật sự quá chướng mắt mà" Lăng Phong thở dài, giọng lạnh như băng: "Cậu ta ôm eo cậu chướng mắt, ánh mắt nhìn cậu chướng mắt, bộ dạng cậu ta cầm ly nước đắc ý cũng chướng mắt. ”

"Niệm An——" Lăng Phong kéo dài âm, ánh mắt hắn nhìn Ngu Niệm An ôn nhu, lời nói ra lại lạnh như băng: "Tôi đã cảnh cáo cậu, không nên tới gần bất kỳ kẻ nào. Khiến cho cậu ta trở nên tồi tệ như giờ là do cậu đó”

Ngu Niệm An hơi giật mình, trong nháy mắt giống như bị một chậu nước lạnh hung hăng dội từ trên đầu xuống, từ trong tim đến toàn thân từ trong ra ngoài lạnh đến thấu xương.

Cậu buông cổ áo Lăng Phong ra, giọng còn mang theo sự tự giễu bi thương: "Lăng Phong, rốt cuộc cậu hận tôi bao nhiêu ”

"Tôi không hận cậu! "Lăng Phong bị lời nói của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lập tức kịch liệt phản bác. Hắn nắm lấy vai cậu và vội vàng nói: "Tôi yêu cậu mà! Yêu cậu! Bởi vì yêu cậu, vì vậy không thể chịu đựng được khi người khác tiếp cận cậu, cậu hiểu không?! Nếu cậu không thể thuộc về tôi, thì cũng không thể thuộc về bất cứ ai khác! Tất cả những ai tới gần cậu - tôi sẽ phá hủy tất cả họ! ”

"Vậy sao?" "Ngu Niệm An nhìn khuôn mặt dữ tợn của Lăng Phong, thản nhiên hỏi ngược lại: "Tô Bẩm đó, cậu cũng có thể hủy diệt cậu ta sao? ”

"Tô Bẩm..." Tay Lăng Phong nhịn không được dùng sức. Nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vặn vẹo nói: "Cậu cho rằng công tử có tiền phóng đãng như vậy sẽ thật lòng làm bạn bè với cậu sao?! Chỉ là nhất thời thú vị mà thôi! Miễn là có lợi ích cho cậu ta, cậu ta sẽ bỏ rơi cậu như những người khác để cô lập cậu!”

Hắn nắm lấy tay Ngu Niệm An đặt ở ngực mình, bi thương nói: "Chỉ có tôi, chỉ có tôi là thật tâm đối với cậu. ”

Hắn hận không thể moi trái tim đẫm máu của mình để cho đối phương nhìn thấy tình yêu điên cuồng đó.

Ngu Niệm An dùng sức hất tay Lăng Phong ra, lạnh như băng nói: "Vậy sao? Thử xem nếu tôi có thể có được một người bạn thực sự thì sao”

Dứt lời, Ngu Niệm An không muốn nhìn Lăng Phong thêm một cái nữa, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.

Lăng Phong không cam lòng còn lại một mình.