Bệnh Kiều Công Cường Bạo Tra Tấn Kiều Mềm Mỹ Nhân

Chương 17: Tất cả những người đến gần cậu, tôi sẽ phá hủy họ

Một tiếng hít của cậu làm cho Thạch Minh vốn nhạy cảm càng thêm khẩn trương. Mặt Thạch Minh đỏ bừng, bả vai co rút lại hơn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, cậu, là tôi liên lụy đến cậu”

"Không" Ngu Niệm An vỗ vỗ bả vai cậu ấy: "Chúng ta vừa mới tập thôi, thử thêm vài lần là được rồi. ”

"Được không?" Ánh mắt Thạch Minh lại một lần nữa nhen nhóm hy vọng.

Ngu Niệm An gật đầu.

Kỳ thật hai người phối hợp cũng không tốt, nhưng Ngu Niệm An nhìn vẻ mặt Thạch Minh, biết hắn có chút tự ti và sợ hãi. Ngu Niệm An cũng biết, người như vậy, chỉ cần kiên nhẫn cổ vũ nhiều hơn, đối phương có thể làm tốt hơn.

...... Lăng Phong khi còn bé cũng là như vậy, ngay từ đầu chỉ biết sợ hãi đi theo phía sau cậu, cậu vẫn khen, vẫn luôn cổ vũ, Lăng Phong mới chậm rãi trở nên tươi sáng.

Ngu Niệm An ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt u ám của Lăng Phong đang nhìn qua, nhất thời có chút bừng tỉnh.

"Ngu Niệm An," Thạch Minh ở một bên gọi cậu: "Chúng ta thử lại. ”

Lúc này Ngu Niệm An mới phục hồi tinh thần lại, cúi đầu cười cười với Thạch Minh: "Được. ”



Trận đấu sắp bắt đầu.

Trên vạch xuất phát, Ngu Niệm An nói với Thạch Minh: "Đừng khẩn trương, thắng thua cũng không sao cả. Lúc thầy hô bắt đầu thì đi theo khẩu hiệu nhưu tôi với cậu vừa thực hành. ”

"Được rồi” Thạch Minh kiên định gật gật đầu với cậu.

Thân thể hai người thân mật dán cùng một chỗ, Thạch Minh ôm eo Ngu Niệm An, Ngu Niệm An ôm bả vai Thạch Minh.

Giáo viên huýt sáo ra hiệu, trận đấu bắt đầu.

Mọi người đồng thời xuất phát, Lăng Phong cùng Tô Bẩm là đội nhanh nhất xông ra trước, tiếp theo là một đôi nữ sinh.

Ngu Niệm An vì phối hợp với Thạch Minh, bước chân nhỏ, hai người đi không tính là nhanh, ngay từ đầu rơi vào đội ngũ phía sau. Nhưng hai người rất ổn định, cũng không có vật lộn gì, chỉ chốc lát sau đã vượt qua rất nhiều bạn học vì chú trọng tốc độ mà ngã xuống.

Mà Lăng Phong Tô Bẩm tuy rằng bắt đầu rất nhanh, nhưng hai người ăn ý cũng không tốt, đi rất không thuận lợi. Không bao lâu, đội của bọn họ đã bị đội Ngu Niệm An kia đuổi kịp.

Ngu Niệm An lướt qua đội bọn họ trong nháy mắt, Lăng Phong cũng nháy mắt thất thần. Hắn nhìn bóng lưng Ngu Niệm An, cảm thấy Ngu Niệm An giống như một con chim ưng xinh đẹp mà hắn không bắt được, dù là đã hao hết tâm tư cỡ nào, cũng không thể ngăn cản đối phương bay lượn.

Cũng chính trong lúc Lăng Phong trong nháy mắt thất thần ấy, tốc độ của hắn và Tô Bẩm rối loạn. Tâm tư Tô Bẩm cũng không ở trong trận đấu, hai người lại lảo đảo đi không được mấy bước, liền cùng nhau ngã xuống đất.

Cuối cùng trận đấu kết thúc, Ngu Niệm An về địch vị trí thứ ba, mà Lăng Phong bọn họ lại là thứ ba từ dưới đếm lên.

Giải thưởng được chuẩn bị bởi giáo viên là những vật nhỏ nhặt mà học sinh có thể sử dụng. Giải thưởng thứ ba là hai ly nước, không nhiều giá trị, vài chục nhân dân tệ là có thể mua rồi.

Có thể theo học trường tư nhân, nên gia cảnh Thạch Minh cũng không kém, ly nước này còn không mua được một bữa sáng của cậu ấy, nhưng Thạch Minh cầm ly nước kia trong tay, vô cùng trân trọng, cười đến vô cùng vui vẻ.

"Đây là lần đầu tiên tôi giành được giải thưởng, " Thạch Minh nhìn Ngu Niệm An, ánh mắt lấp lánh, trịnh trọng nói: "Ngu Niệm An, cảm ơn cậu. ”

Ngu Niệm An vỗ vỗ bả vai cậu ấy: "cảm ơn cái gì, đây là cậu tự mình thắng. ”

Đôi mắt của Thạch Minh sáng hơn.

Bên kia Tô Bẩm cởi bỏ trói chân Với Lăng Phong, khẩn cấp sải bước đi tới trước mặt Ngu Niệm An, thở hổn hển nói với cậu: "Chúc mừng các cậu đã đạt giải thưởng. ”

Ngu Niệm An cười gật gật đầu. Thắng là vui rồi, cậu nhìn ly nước trong tay, trên mặt cũng nhịn không được thêm phần thoải mái.

Tuy nhiên, niềm vui này chỉ được duy trì cho đến khi tiết tự học buổi tối.

Lúc Ngu Niệm An đi đến phòng học, phát hiện Lăng Phong đang lười biếng tựa vào cửa lớp, tựa tiếu phi tiếu nhìn trong phòng học.

Ngu Niệm An vừa mới vào phòng học, phát hiện bàn Thạch Minh không biết bị ai hất bay đổ xuống đất, sách lộn xộn rơi xuống đất, có người còn bị người xé nát, cái ly nước thắng được kia cũng bị đập thành mảnh nhỏ.