Mặt đen tối dơ bẩn nhất trong cuộc đời bị người khác phát hiện, Lâm Tinh Nhược có chút hoảng loạn và sợ hãi, trong đôi mắt cô tràn ngập vẻ bất an, lo sợ, cố gắng che đi vết sẹo xấu xí, cô cau mày nói: "Cậu nói bậy bạ gì vậy?”
"Cậu đã nhìn thấy hết rồi.” Chu Hãn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn xuống vết sẹo màu hồng nhạt đã lành ở đuôi ngón trỏ, nói: “Đây này, vết sẹo do nôn nhiều lần, cùng với đó là tất cả những hành vi vừa rồi của cậu nữa. Lâm Tinh Nhược, cậu có tất cả những biểu hiện của chứng bệnh cuồng ăn và các triệu chứng này đã nghiêm trọng đến mức cậu không thể kiểm soát được lượng thức ăn mà bản thân có thể nạp vào.”
Bí mật bị phát hiện khiến cho Lâm Tinh Nhược vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa tức giận, cô cười lạnh nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến cậu?”
Chu Hãn không tỏ ra bực bội trước câu nói của cô, cậu ấy tiếp tục nói bằng giọng điệu ôn hòa: “Người nhà cậu có biết chuyện này không?”
Bị chọc vào đúng chỗ đau, cô lại mang dáng vẻ phòng bị, đứng dậy quay người rời đi: "Cậu đừng xen vào chuyện của người khác.”
Chu Hãn vẫn tiếp tục đi theo, nắm lấy cánh tay Lâm Tinh Nhược, buộc cô phải đối mặt với cậu ấy mặc cho cố vùng vẫy hay phản kháng đến mức nào. Đợi một lúc sau khi Lâm Tinh Nhược bình tĩnh trở lại, Chu Hãn kiên nhẫn tiếp tục nói: “Tinh Nhược, cậu cần phải điều trị ngay lập tức, nếu tình trạng này vẫn tiếp tục duy trì thì sẽ rất hại cho cơ thể, và nó sẽ càng ngày càng tồi tệ hơn.” Chứng kiến tất cả những biểu hiện vừa rồi của cô, Chu Hãn tin rằng Lâm Tinh Nhược không chỉ mắc chứng bệnh cuồng ăn mà còn mắc căn bệnh liên quan đến thần kinh, như là bệnh trầm cảm.
Cô ngoảnh mặt làm ngơ và cố tình phớt lờ người thanh niên.
“Tinh Nhược, nhìn cậu như vậy tớ cảm thấy rất lo lắng. Tớ không biết tại sao cậu lại bị như vậy, nhưng chắc hẳn là có lý do riêng của mình. Tớ biết, cậu đã phải chịu nhiều đau đớn, vậy nên, liệu cậu có thể cho tớ một cơ hội để chăm sóc cho cậu được hay không?” Nhìn thấy dáng vẻ của cô có chút xấu hổ, người đàn ông không kìm được mà đưa tay kéo cô vào lòng mình, vỗ nhẹ lưng an ủi cô.
Lâm Tinh Nhược sững sờ, trước đây, sau những lần ăn uống quá nhiều, cô chỉ biết lẩn trốn một mình để đối mặt với sự bất lực và tự trách chính bản thân, nhưng bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông, ôm cô vào lòng và nói rằng, cậu ấy vô cùng lo lắng và muốn ở bên cô. Nước mắt của Lâm Tinh Nhược lặng lẽ rơi xuống, cô không kìm chế được mà nghẹn ngào khóc thút thít.