Cô cứ ăn mãi như vậy cho đến khi sắp nôn ra thì mới chịu dừng lại, dù sao thì một lát nữa cô cũng sẽ nôn chúng ra bởi sau khi nôn xong mới có thể tiếp tục ăn được nữa. Suy nghĩ như vậy giúp cho tâm trạng của cô trở nên tốt hơn, dường như người vừa rồi điên cuồng ngấu nghiến ăn đồ ăn không phải là cô vậy. Lâm Tinh Nhược khôi phục lại vẻ bình tĩnh, tiếp tục đi sang bên đường, mua hai túi đồ lớn để chuẩn bị mang về nhà ăn tiếp.
Tay xách túi đồ đi dạo, Lâm Tinh Nhược bất ngờ nhìn thấy hai học sinh cũng mặc đồng phục của trường cấp hai số 1 Giang An giống mình. Hai người họ đang dùng thìa ăn chung một bát bột đá, cả hai đều nở nụ cười ấm áp và ngây ngô. Lâm Tinh Nhược như tỉnh khỏi giấc mộng, cô bối rối nhìn mọi thứ xung quanh mình, con phố ăn vặt lấp lánh ánh đèn với đủ các loại hàng quán đa dạng, thời học sinh tươi đẹp dường như chẳng liên quan gì đến cô. Lúc này, Lâm Tinh Nhược như một con thú tham lam và mất kiểm soát, hoàn toàn mất đi lòng tự trọng và nhân phẩm của con người. Hóa ra cô chỉ xinh đẹp dịu dàng trong mắt người ngoài, ngoan hiền dễ thương trong mắt ba, nhưng thực chất cô chính là một con quái vật.
Lâm Tinh Nhược ngồi xổm xuống mặt đất, cô không nhịn nổi mà bật khóc nức nở, những người qua đường đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, không một ai dám lại gần. Không sao cả, điều này đâu quan trọng bằng việc cô chính là một con quái vật. Sau khi khóc một lúc lâu, Lâm Tinh Nhược lấy điện thoại di động ra, nâng tay lau đi những giọt nước mắt rồi run rẩy tìm kiếm số của Lâm Đào và bấm gọi cho anh.
Đầu dây bên kia dường như ngay lập tức đã trả lời.
“Đóa Đóa?”
Ngay khi nghe thấy giọng nói của người đàn ông, nước mắt Lâm Tinh Nhược không kìm nổi nữa mà tiếp tục tuôn rơi.
“Đóa Đóa? Tại sao con không nói gì vậy? Con có nghe thấy ba nói gì không?”
Nghe thấy giọng nói mang theo vẻ lo lắng của ba, Lâm Tinh Nhược mới thoáng bình tĩnh trở lại, cô thả lỏng một chút, khịt mũi không để anh nghe thấy điều gì khác lạ, cố gắng khôi phục giọng nói như cũ: “Ba…”
“Đóa Đóa, con đang làm gì vậy?”
“Con… con vừa cùng đám Tần Ninh đi ăn tối xong, trên đường về tình cờ đi qua con phố ẩm thực, tiện thể mua một chút đồ ăn vặt mang về.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của Lâm Đào, anh cưng chiều nói: “Mèo con tham lam, vừa rồi ăn vẫn chưa đủ no hay sao?”
“Có một chút…”
“Được rồi, con cứ ăn nhiều vào, Đóa Đóa đừng sợ mập, ba thấy con gầy lắm.”
Cô nắm chặt điện thoại di động, như thể anh đang ở bên cạnh, lẩm bẩm: “Con mà béo nữa là sẽ không đẹp đâu…”
Anh lại nhẹ giọng an ủi: “Ai nói vậy? Đóa Đóa của chúng ta dù có béo thì cũng là tiểu cô nương mập mạp xinh đẹp.”
“Ba, có phải dù con như thế nào đi nữa thì ba vẫn sẽ thích con không?” Nghe thấy giọng nói của ba mình, trái tim cô đau đớn vô cùng.
“Đương nhiên rồi, dù cho dáng vẻ của con ra sao thì ba cũng thích.”
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Lâm Tinh Nhược bỗng nhiên ngồi thẫn thờ, trước đây cũng như vừa rồi, đã rất nhiều lần cô muốn thổ lộ con người thật của mình với Lâm Đào, cô muốn tâm sự và nhờ anh giúp đỡ nhưng rồi cô lại không dám. Cô vốn dĩ đã là một gánh nặng đối với anh rồi, giờ mà còn bộc lộ bản chất thật của mình nữa thì nhất định anh sẽ nghĩ cô là một con quái vật xấu xa và dối trá, như vậy thì anh sẽ lại càng cảm thấy hối hận vì đã sinh ra cô, bởi vì không một ai lại thích một người như vậy cả.
Cô nghĩ rằng, có lẽ bản thân không phải bị bệnh, mà là có một vết thương trong tâm hồn…
Đột nhiên có một người đứng trước mặt cô, Lâm Tinh Nhược ngẩng đầu lên, Chu Hãn đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Cô không để ý đến cậu ấy, cúi đầu tiếp tục ngồi thẫn thờ bên vệ đường.
Chu Hãn ngồi xổm xuống và hỏi cô: “Lâm Tinh Nhược, có phải cậu mắc chứng bệnh cuồng ăn không?”
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy của người đàn ông trước mặt.