Ăn xong xiên nướng, rồi trò chuyện một lúc.
Thật ra Triệu Lệ Hoa đã ăn quá no rồi, muốn tiêu thực, vì vậy hai người cùng đi đến quảng trường Thế Kỷ ở gần đây để tản bộ.
Đúng lúc trên quảng trường có người bán bốc số, ba con gấu mèo đáng yêu ôm hộp bốc số, người dẫn chương trình đứng ở trên bậc thang cao phổ biến luật chơi bốc số.
Trước sân khấu, cả đám người tham gia chơi bốc số, đông đúc, náo nhiệt.
"Rút thăm trong hộp bốc số, luật chơi rất đơn giản, ai cũng có thể tham gia, nhưng chỉ có một cơ hội. Trúng thưởng hạng nhất sẽ nhận được một sợi dây chuyền mới ra của Tiffany, hạng hai sẽ nhận được chuyến du lịch nước ngoài tại Pháp miễn phí, bao toàn bộ chi phí vé máy bay, ăn ở và du lịch, hạng ba sẽ nhận được được tám nghìn tám trăm tám mươi tám tiền mặt. Còn có thưởng tham gia, nhận được tiền mặt ngẫu nhiên từ một đến một nghìn tệ, tham gia miễn phí, hoan nghênh tới bốc thăm!"
Bên cạnh, có người bình luận: “Tại sao lại đột nhiên chơi bốc số, còn thưởng phong phú như vậy?"
"Ai biết được? Tỷ lệ trúng giải rất cao, nhanh đi thử đi."
Triệu Lệ Hoa kéo Lâm Vãn xem ở vòng ngoài, tràn đầy phấn khởi nói: "Ui, chúng ta cũng đi thử nhé?"
"Không... Không sao chứ?" Lâm Vãn không quá quen náo nhiệt như vậy, từ chối theo bản năng.
"Miễn phí mà, chơi một chút thôi, nói không chừng có thể trúng thật đấy?"
Nói xong, Triệu Lệ Hoa kéo theo Lâm Vãn xông vào trong đội ngũ bốc số.
Đội ngũ bốc số xếp hàng dài, khi đến lượt họ, giải thưởng một hai ba đã được bốc trúng, chỉ còn lại mấy giải thưởng tham gia.
Triệu Lệ Hoa vẫn như thường, tràn đầy phấn khởi thò tay vào bốc số trong hộp, bất ngờ nhận được chín trăm chín mươi chín tệ, vui vẻ không thôi.
Lâm Vãn không hứng thú gì nhưng thấy Triệu Lệ Hoa vui vẻ, cũng chỉ đi qua bốc một cái, trên tờ giấy viết giải thưởng tham dự một tệ.
Xem ra vận may của cô vẫn kém như vậy, Lâm Vãn không biết làm sao mà lắc đầu.
Người dẫn chương trình trên sân khấu liếc nhìn Lâm Vãn, lúc này cất cao giọng: "Ôi! Cô gái, cô trúng giải rồi!"
Tiếng hô đã làm Lâm Vãn sợ đến kinh ngạc, im lặng nhìn về phía nhân viên. Cô biết cô trúng giải, trúng một tệ, tại sao kích động như vậy?
Nhân viên cầm lấy mảnh giấy trong tay cô, giơ lên không.
Người dẫn chương trình cao giọng nói: "Cô gái này đúng lúc bốc số lúc mười giờ hai mươi sáu phút và bốc được giải thưởng đặc biệt của chúng tôi!"
Mọi người kêu lên: “Giải thưởng đặc biệt khi nào vậy, sao vừa rồi không nói?"
Người dẫn chương trình tiếp tục nói: "Giải thưởng đặc biệt là giải ẩn của chúng tôi trong bốc số lần này, chỉ có một, nhưng phải bốc đúng mười giờ hai mươi sáu phút bốc được một tệ. Vừa rồi mới chỉ có cô gái này bốc được một tệ lúc mười giờ hai mươi sáu phút, cho nên là người đoạt giải lấy được giải thưởng đặc biệt lần này của chúng tôi!"
"Giải đặc biệt thưởng cái gì?"
"Thưởng chính là thưởng của các hạng một, hai, ba tối nay!"
"Oa! Số may vậy?"
"Hâm mộ quá! Quá hâm mộ!"
Triệu Lệ Hoa không thể tin nhìn Lâm Vãn, ôm cô: "Chị em, sau này chúng ta đi mua mấy tờ vé số nhé?"
Lâm Vãn cũng cảm thấy bất ngờ, tại sao có thể có giải thưởng đặc biệt?
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, người dẫn chương trình trao tất cả quà cho Lâm Vãn, còn nói rất nhiều lời chúc phúc.
Bên ngoài đội ngũ, Triệu Lệ Hoa lấy dây chuyền Tiffany kia ra.
"Oa, Vãn Vãn, sợi dây chuyền này thật là đẹp, rất thích hợp với cậu."
"Cậu thích không? Thích thì cho cậu!"
"Không không không, da cậu trắng, hợp với cậu."
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy mấy câu cảm thán từ phía sau.
Lâm Vãn và Triệu Lệ Hoa nhìn sang, hóa ra là tòa nhà cao tầng ở xa xa đang tỏa sáng ánh sáng đủ mọi màu sắc.
Đóa hoa năm màu sặc sỡ lặng lẽ nở rộ ở mỗi một tầng có ánh đèn, phồn hoa tựa như gấm, đèn neon nở rộ.
Hàng chục tòa nhà cao tầng ánh sáng đang di chuyển, đóa hoa đang nở rộ, hình ảnh đẹp đẽ, biến ảo, đẹp lộng lẫy.
Là màn trình diễn ánh sáng.
Lâm Vãn bất ngờ nhìn bữa tiệc ánh sáng hoà lẫn tròng mắt long lanh của cô.
Nhưng trong chớp mắt, vô số đóa hoa đã thay đổi ở trong mắt mọi người, biến thành những hình ảnh tuyệt vời mà kỳ ảo, từ xa đến gần, tầng tầng lớp lớp.
Hàng ngàn ngọn đèn neon chiếu sáng quảng trường Thế Kỷ rộng lớn, khung cảnh tráng lệ làm tất cả mọi người đều đặt mình vào trong đó, đều dừng bước chân, thán phục sự tuyệt vời bất ngờ.
"Oa, có màn trình diễn ánh sáng à, nhìn đẹp quá."
"Hôm nay là ngày gì, tại sao có màn trình diễn ánh sáng vậy?"
Lâm Vãn kinh ngạc nhìn về phía Triệu Lệ Hoa.
Triệu Lệ Hoa cũng cảm thấy ngạc nhiên, lắc đầu, bày tỏ mình cũng không biết.
Những ngọn đèn đầy màu sắc chiếu sáng bầu trời đêm tối om om, trên mặt của mỗi người đều rạng rỡ.
Lâm Vãn đứng ở trung tâm quảng trường Thế Kỷ, nhìn ánh sáng trắng ở tất cả các tòa nhà, sau đó ánh sáng đủ mọi màu sắc hội tụ từ bốn phía, biến thành các hình ảnh làm người ta thán phục.
Gò má trắng mịn cũng đang thay đổi trong ánh sáng huyền ảo, lãng mạn, dịu dàng như nước.
Phong cảnh như tranh vẽ, người cũng như tranh vẽ.
Gilt building, tầng cao nhất.
Hai tay Giang Cẩn Đình đút túi, nhìn màn trình diễn ánh sáng với các ánh sáng thay đổi liên tục ở cách đó không xa với ánh mắt sâu thẳm.
Sau lưng, Dư Phi Vãn mặc sườn xám nhung màu xanh, chậm rãi đi tới.
"Hôm nay là ngày gì mà có màn trình diễn ánh sáng?"
Giang Cẩn Đình ngắm màn ánh sáng xinh đẹp ở dưới thêm vài lần, rồi xoay người: “Có thể làm người ta vui vẻ đều là ngày tốt."
Dư Phi Vãn nhìn bóng người rời đi của người đàn ông, không biết mình nhìn sai hay là cảm giác sai rồi.
Hình như vừa rồi cô ta thấy Giang Cẩn Đình cười.
Tiếp xúc lâu như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên Dư Phi Vãn thấy Giang Cẩn Đình cười.
Dư Phi Vãn mỉm cười nhìn phương xa, xoay người rời đi theo.
...
Đã qua mấy ngày, Chu Ngạn Bác không trở về nhà.
Nhưng Chu Ngạn Bác để dì Vương và tiểu Vương đi làm lại, chủ yếu là không yên tâm Lâm Vãn đi đứng không tiện, lại ở nhà một mình.
Lâm Vãn không giục Chu Ngạn Bác về, cũng không hỏi lúc nào Chu Ngạn Bác có thể trở về.
Mỗi ngày để dì Vương đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn để bồi bổ cơ thể, nấu ăn cho tới trưa hoặc một tối, để trợ lý Tiểu Sơn mang cả quần áo đã giặt của Chu Ngạn Bác đến khu chung cư ban đầu.
Cô biết Chu Ngạn Bác hiếu thuận, cũng biết lúc này anh khó khăn. Nhưng chỉ cần anh không từ bỏ, vậy thì mọi chuyện sẽ qua đi và khá hơn.
Chiều chủ nhật, Lâm Vãn cứ theo lẽ thường mà nấu cơm.
Một số xa lạ gọi vào điện thoại di động, cô bắt máy.
"Lâm... bác sĩ Lâm, là... là... tôi, Tiểu Tế..."
Lâm Vãn cau mày, muốn cúp máy theo bản năng.
"Đừng! Đừng! Chị đừng cúp! Tôi... tôi không phải tới quấy rầy bác sĩ Lâm, tô... tôi là... là... Triều Sinh xảy ra chuyện!"
Tay Lâm Vãn đang nhấn nút trên máy dừng một lát, suy nghĩ, đây có phải là Tiểu Tế muốn cô chú ý, cố ý lừa cô không?
"Triều Sinh? Đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng Tiểu Tế nghiêm trọng: "Triều Sinh... Vợ chồng chị Liên đi xe gắn máy ra ngoài, bị xe chở gỗ cán phải, hai vợ chồng ôm chặt Triều Sinh ở dưới người, Triều Sinh mới may mắn tránh khỏi. Nhưng chị Liên và anh Lâm... bị gỗ đập trúng, bây giờ đang ở phòng cấp cứu, bác sĩ mổ chính nói dữ nhiều lành ít..."