Tổng Giám Đốc Ơi, Vợ Yêu Của Ngài Tới Rồi!

Chương 79: Vãn Vãn, sinh nhật vui vẻ

Chu Ngạn Bác vội vã chạy đến bệnh viện, Triệu Ngọc Tú vẫn đang được cấp cứu.

Bên ngoài phòng cấp cứu, chỉ có thím họ đến chăm sóc cho Triệu Ngọc Tú đang sốt ruột chờ đợi.

"Thím họ, tại sao lại thế này? Mẹ cháu sợ chết như vậy, làm sao lại có can đảm làm chuyện này?"

Thím họ lúng túng nhíu mày nhìn Chu Ngạn Bác nói: "Sau khi bà ấy và chú họ cháu trở về từ công ty cháu, tâm trạng của bà ấy vẫn rất tệ, cũng không ăn uống gì. Sáng nay thím gõ cửa mà chả thấy bà ấy phản ứng gì mới thấy không ổn, lấy chìa khóa ra mở cửa thì thấy bà ấy đã… nằm dưới mặt đất sùi bọt mép.”

Chu Ngạn Bác nhìn ánh đèn đỏ bên ngoài phòng cấp cứu với vẻ mặt nặng trĩu, sự lo lắng và cảm giác áy náy buồn bã đối với Lâm Vãn hòa lẫn vào nhau, toàn thân khó chịu đến mức run rẩy.

Trên đường đến bệnh viện, Chu Ngạn Bác còn đang suy nghĩ không biết có phải lần này Triệu Ngọc Tú đã nghĩ ra cách gây rắc rối cho mình hay không.

Nhưng anh thật sự không ngờ người sợ chết như Triệu Ngọc Tú lại đi tự tử.

Chu Ngạn Bác ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng cấp cứu, mười ngón tay vò vào đầu, vô lực kéo tóc.

Cách đó không xa, tiếng thang máy vang lên, Giang Cẩn Đình đi theo bác sĩ ra khỏi thang máy.

"Ông cụ sốt nhẹ do bị cảm lạnh, các chỉ số khác đều rất tốt. Mấy ngày nay chỉ cần chú ý giữ ấm là được, Giang thiếu đừng lo lắng."

Vẻ mặt Giang Cẩn Đình không đổi, sải bước đi về phía trước: "Ừm, làm phiền Đàm viện trưởng tự mình đến khám bệnh."

"Nên như vậy."

Nói xong, cả hai bắt tay rồi tách ra mỗi người một ngả.

Giang Cẩn Đình lơ đãng nhìn thoáng qua liền thấy Chu Ngạn Bác đang buồn bã ủ rũ bên ngoài phòng cấp cứu.

Anh không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua rồi quay người rời đi.

...

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đồng hồ thạch anh trong đại sảnh đã chỉ đến sáu rưỡi, trời cũng sắp tối.

Bởi vì nói là đi ra ngoài du lịch nên đã cho dì Vương và tiểu Vương nghỉ.

Lâm Vãn ở một mình trong căn biệt thự to lớn, lẳng lặng ngồi trên sô pha.

Cuối cùng cũng có cuộc gọi đến, Lâm Vãn bắt máy: "Alo, Ngạn Bác..."

Giọng nói của Chu Ngạn Bác đầy mệt mỏi và áy náy: "Xin lỗi Vãn Vãn… không đi được."

Lâm Vãn không trách, quan tâm hỏi: "Không sao, mẹ thế nào?"

“Mẹ được cứu rồi.” Chu Ngạn Bác thở dài, giọng nói khàn khàn.

"Cứu được là tốt rồi, anh ở bệnh viện… ở bên chăm sóc mẹ cho tốt."

Giọng điệu dịu dàng của Lâm Vãn khiến Chu Ngạn Bác càng cảm thấy khó chịu.

Yết hầu Chu Ngạn Bác lên xuống nghẹn ngào, quay mặt đi, mũi chua xót, âm thanh buồn bã: “Vãn Vãn, sinh nhật vui vẻ. Anh nợ em một chuyến du lịch mừng sinh nhật, nhất định sẽ bù lại.”

"Được, đi chăm sóc mẹ đi."

Cúp điện thoại, chiếc bóng cô đơn của Lâm Vãn chiếu lên màn hình tivi tối đen trước mặt.

Trong đôi mắt long lanh của cô thoáng qua một tia mất mát, cộng thêm sự bất lực, phức tạp và chua xót.

Lâm Vãn biết Triệu Ngọc Tú ghét cô, nhưng cô không ngờ bà ta thật sự dám dùng mạng sống của mình ra để trả thù.

Sau lần này, Chu Ngạn Bác sẽ càng ở trong tình cảnh khó khăn hơn khi ở giữa cô và Triệu Ngọc Tú đúng không?

Lâm Vãn buồn bã nhìn bầu trời tối đen bên ngoài ngôi nhà, một cuộc hôn nhân không được các trưởng bối chúc phúc thì liệu có thể tồn tại lâu dài không?

Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Vãn đứng dậy đi vào bếp, định nấu cho mình một bát mì trường thọ.

Triệu Lệ Hoa gọi điện thoại, Lâm Vãn nghe máy.

"Alo, Vãn Vãn, mau mở cửa cho tớ!"

Lâm Vãn kinh ngạc nhìn về phía cửa, sao Triệu Lệ Hoa lại biết cô ở nhà?

Cô khập khiễng đi tới mở cửa cho Triệu Lệ Hoa.

Ngay khi Triệu Lệ Hoa nhìn thấy chân của Lâm Vãn, cô ấy không khỏi đau lòng nói: “Trời ơi, Vãn Vãn, tớ mới đi nửa tháng, sao cậy lại biến thành thế này?"

Lâm Vãn bất lực mỉm cười: "Chỉ là bất cẩn bị trẹo chân trong bệnh viện thôi, không có gì to tát, cậu đừng lo lắng."

Triệu Lệ Hoa cau mày nhìn ngọn đèn bếp sáng trưng:

"Đã như vậy rồi sao có thể không lo lắng? Chân đi khập khiễng, lại còn một mình ở trong căn nhà lớn như thế. Nếu tớ không tới, có phải cậu muốn nấu bát mì cùng với hai quả trứng mừng sinh nhật không?"

Thật sự bị cô ấy nói trúng rồi, Lâm Vãn lại cười bất đắc dĩ: "Chỉ là sinh nhật thôi, cũng không có chuyện gì lớn... nhưng..."

Lâm Vãn nghiêm túc hỏi cô ấy: "Làm sao cậu biết tớ ở nhà một mình?"

Triệu Lệ Hoa nhìn chằm chằm vào ánh mắt thăm dò của Lâm Vãn, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng đáp: "Tớ nhìn thấy Chu Ngạn Bác và mẹ anh ấy ở bệnh viện."

Lâm Vãn sửng sốt, lại nghe cô ấy nói tiếp: "... Nhưng tớ không nói chuyện với anh ấy, tớ hỏi thăm một chút liền biết mẹ anh ấy... đã như thế rồi thì nhất định các cậu không thể đi được. Dựa theo sự hiểu biết của tới về cậu, cậu nhất định là ở nhà, nên tớ mới tới... "

Triệu Lệ Hoa nói xong liền cúi đầu xoa cổ, nuốt nước miếng.

Lâm Vãn mím môi tựa trán vào vai cô ấy: "Cám ơn Lệ Hoa..."

Triệu Lệ Hoa vỗ nhẹ vào đầu Lâm Uý nói: "Chị em thân thiết với nhau còn cảm ơn cái gì? Nhưng mà... mẹ chồng cậu quá đáng sợ, vì muốn các cậu ly hôn… vậy mà… đến cả chuyện tự tử cũng làm ra."

Khóe môi Lâm Vãn dần dần trở nên chua xót, ngẩng đầu lên lại giả vờ như không để ý, nhẹ giọng nói: “Sẽ tốt, tất cả sẽ tốt lên thôi.”

Triệu Lệ Hoa đau lòng nhìn cô, sau đó vươn cánh tay dài ôm chặt lấy cô: "Ừm! Cậu còn có tớ mà! Đi! Tớ mang cậu ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn và tổ chức sinh nhật! Cậu muốn ăn gì? Tớ mời khách!"

Lâm Vãn khẽ cười: "Ngạn Bác hẳn là còn ở bệnh viện, hay là cậu chờ tớ một chút, tớ làm một chút đồ mang qua cho anh ấy."

"Ôi trời, anh ấy là người lớn rồi còn chịu đói sao? Bây giờ cậu đến bệnh viện, nhỡ may mẹ chồng cậu nhìn thấy cậu lại càng không muốn ra. Được rồi, được rồi, tớ sẽ bảo người làm một phần đồ ăn bổ dưỡng đưa đến bệnh viện. Cậu yên tâm ra ngoài ăn với tớ!"

"Được, vậy Lệ Hoa… lúc cậu hỏi thăm… tình trạng mẹ chồng tớ như thế nào? Có nghiêm trọng không?"

"Đừng lo lắng, đã được cứu rồi, tình trạng cũng rất tốt. Ôi... hiện tại đừng nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta đi ăn trước rồi đi dạo đi."

Nói xong, Lâm Vãn đã bị Triệu Lệ Hoa kéo lên xe.

...

Nhà hàng BBQ trên sân thượng.

Nơi này vẫn ồn ào như mọi khi, tràn ngập khói lửa nhân gian.

Nhìn khách hàng và người đi đường ra vào trên sân thượng, nội tâm nặng trĩu của Lâm Vãn cũng bị lây nhiễm, thả lỏng hơn một chút.

Triệu Lệ Hoa gần như gọi hết các xiên que trong quán, chất thành đống trên bàn, ăn ngụm lớn vô cùng mất hình tượng.

Lâm Vãn buồn cười nhìn bộ dáng mèo hoa của cô ấy.

"Oa! Ngon quá! Vãn Vãn cậu không biết, ở tỉnh C nửa tháng, mỗi ngày tớ phải ở trong phòng họp đóng giả thành nữ cường nhân hoặc là giả trang thành thục nữ trong yến hội. Vì duy trì hình tượng, một chút tớ cũng không dám buông thả để ăn! Bị gầy đi rồi!"

Lâm Vãn cười nhạo cô ấy: "Có Ngôn Dự ở đó, cậu còn bị gầy sao?"

Triệu Lệ Hoa lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: "Liên… liên quan gì đến anh ta?"

Lâm Vãn bật cười, trên mặt như phát ra ánh sáng.

"Cuộc gọi lần trước cậu giải thích sao? Nghe nói Ngôn Dự theo đuổi cậu rất lâu rồi, cậu đã chấp nhận?"

Triệu Lệ Hoa cắn một miếng xiên nướng trong tay: "Làm sao tớ dám nhận? Loại công tử bột đi giữa vạn bụi hoa, trên người đầy lá, trước đây thu phục phụ nữ dễ như trở bàn tay, lần đầu tiên gặp người như không tiếp nhận anh ta như tớ, cảm thấy mới mẻ nên để ý nhiều chút. Cứ cự tuyệt một thời gian dài, anh ta nhất định sẽ quên tớ."

Lâm Vãn cầm lấy khăn giấy đặt trước mặt cô, chậm rãi nói: "Vậy cậu… không định đồng ý sao?"

Triệu Lệ Hoa lấy khăn giấy lau mặt, gật đầu nói: "Vốn là người của hai thế giới, bỏ đi, cần gì khiến mình bị tổn thương."