Tổng Giám Đốc Ơi, Vợ Yêu Của Ngài Tới Rồi!

Chương 75: Nụ hôn trên trán

“Anh Giang, sao anh lại ở chỗ này?”

Trong một nhà hàng bình thường nhỏ hẹp, Giang Cẩn Đình cao lớn mặc bộ đồ thủ công và ôm một đứa trẻ tội nghiệp, cảm thấy thế nào cũng không thích hợp.

"Anh Giang, anh Cao, xin chào xin chào!"

Lâm Liên vẫn chưa hiểu vừa nãy xảy ra chuyện gì, khi nhìn thấy Cao Viễn và Giang Cẩn Đình, cô ấy vui vẻ tiến lại chào hỏi.

Triều Sinh nghe thấy giọng nói của mẹ, lập tức quay đầu lại, mếu máo muốn ôm.

Lâm Liên nhìn dáng vẻ vừa mới khóc của Triều Sinh, vừa ôm vừa nghi ngờ nhìn xung quanh.

"Sao vậy? Có phải Triều Sinh đói không? Hay là muốn đi tiểu?"

Nói xong, cô ấy đưa tay ra chạm vào tã của đứa trẻ.

Cao Viễn giải thích: "Không sao. Vừa rồi có hai người không biết điều muốn ôm Triều Sinh, đứa nhỏ bị dọa sợ."

"Hả? Ở nơi đông người mà cũng có những người như thế sao! Vậy bác sĩ Lâm có sao không?"

Lâm Liên vội quay đầu nhìn Lâm Vãn.

Lâm Vãn khẽ cười lắc đầu.

"Vậy là tốt rồi, đều tại tôi, đi hơi lâu, để lại bác sĩ Lâm và Triều Sinh ở nơi này."

Lâm Liên quay đầu lại nói với Giang Mặc Thịnh: "May mà anh Giang và anh Cao đã tới. Tôi còn tưởng hai người sẽ không đến đấy, chồng tôi nói thân phận của anh Giang rất lớn, sao có thể đồng ý đến nhà hàng nhỏ ăn cơm với chúng ta? Không ngờ lại thực sự đến đây."

Cao Viễn cũng cầm vài túi đồ trên tay đưa cho Lâm Liên.

"Ông chủ nói đã lâu không gặp, muốn đến xem Triều Sinh, đây là chút tấm lòng của chúng tôi."

"Ôi, chúng tôi mời mọi người đến đây ăn tối, sao ai cũng mang quà đến vậy, thật sự rất ngại..."

Lâm Liên khách sáo nói chuyện với Cao Viễn.

Lâm Vãn rũ mắt, yên lặng ngồi xuống.

Cô cũng nghĩ một người có thân phận như Giang Cẩn Đình, bao nhiêu người cầu mong muốn gặp anh còn không được, sẽ không đến một nhà hàng nhỏ như vậy dùng bữa với bọn họ.

Điều quan trọng là nếu cô biết anh đến thì có lẽ cô sẽ không đến.

Giang Cẩn Đình cũng ngồi xuống với cô, mặt mày bình thản, không nhìn ra được là vui hay giận.

Đúng lúc Tiểu Tế dẫn theo chồng của Lâm Liên mang đặc sản vùng núi trong túi lớn túi nhỏ đi vào nhà hàng.

"Bác sĩ Lâm, anh Lâm đã hái cho chúng ta rất nhiều quả hồ đào..."

Tiểu Tế vốn đang hăm hở, nhìn thấy người đàn ông ngồi cùng bàn thì lập tức sửng sốt.

Lâm Liên lại đứng dậy nghênh đón, giới thiệu chồng cô ấy với mọi người.

Thoạt nhìn, người đàn ông này thường làm việc khổ cực, nước da ngăm đen, chân chất lại khách sáo, anh ta bắt tay từng người một để bày tỏ sự cảm ơn chân thành.

Anh Lâm nhìn Lâm Vãn và Giang Cẩn Đình, cười ngượng ngùng: "Dáng vẻ bác sĩ Lâm và anh Giang thật đẹp, Triều Sinh có thể gặp hai người là may mắn của nó, hay là... để Triều Sinh nhận bác sĩ Lâm làm mẹ nuôi, nhận anh Giang làm ba nuôi được không? Bác sĩ Tế và anh Cao thì làm chú của nó! Hì hì, nhà chúng tôi ít người, nếu Triều Sinh có thể trở thành con nuôi, cháu của mọi người thì nhất định rất… ôi… em đá anh làm gì?”

Lâm Liên hung hăng liếc mắt nhìn anh Lâm, sau đó quay đầu lại, lúng túng cười với Lâm Vãn: "Tại sao bác sĩ Lâm không đưa chồng của cô đến đây ăn cơm?"

Lâm Vãn cong môi lên: "Gần đây anh ấy rất bận."

“Sau này nếu có cơ hội thì nhất định phải gọi ra ăn cơm với nhau làm quen.”

Lâm Liên cũng cười đáp lại, sau đó quay sang Giang Cẩn Đình hỏi: "Anh Giang cũng vậy, lần sau nhớ dẫn vợ qua ăn cơm nhé."

Sắc mặt Giang Cẩn Đình bình thản, liếc mắt nhìn Lâm Vãn đáp: "Được."

Lúc này anh Lâm mới biết mình nói sai, cười khan hai tiếng rồi tiếp đón mọi người cùng nhau dùng bữa.

Một bàn đồ ăn, bảy người, ngoại trừ Triều Sinh không biết gì và vợ chồng Lâm Liên, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Trong bữa ăn, hầu như là hai vợ chồng nói chuyện, Tiểu Tế và Cao Viễn thỉnh thoảng tiếp lời, Lâm Vãn và Giang Cẩn Đình mỗi người ngồi một chỗ, im lặng lắng nghe, gần như là không nói chuyện nên cũng không đối mắt với nhau.

Tuy nhiên, sau khi ăn uống trò chuyện xong xuôi, cơn mưa vẫn không ngừng.

Lâm Vãn liếc nhìn Triều Sinh đã ngủ say trong lòng Lâm Liên nói: "Chúng tôi đưa mấy người trở về, đừng bắt taxi."

"Cái này... có quá phiền phức hay không..."

Tiểu Tế trả lời: "Không phiền, mưa… mưa to như vậy, mọi người cầm nhiều đồ về như vậy không tiện, chúng tôi sẽ đưa mọi người trở về."

"Được, được."

Tiểu Tế lái xe qua đây, chất tất cả đồ đạc lên xe, Lâm Vãn cầm ô che cho Lâm Liên và Triều Sinh lên xe.

Mưa quá lớn, Lâm Vãn đã che hết tán ô sang bên Lâm Liên và Triều Sinh, nửa người cô ướt đẫm.

Một chiếc ô đen phủ lên, che đi nửa người ướŧ áŧ của cô.

Lâm Vãn vô thức quay đầu lại, nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo và kiên nghị của người đàn ông.

Giang Cẩn Đình cầm ô, lặng lẽ đứng phía sau Lâm Vãn, rũ mắt nhìn cô.

"Cảm ơn." Lâm Vãn cảm ơn rồi lên xe.

...

Sau khi đưa vợ chồng Lâm Liên về nhà, mưa bắt đầu giảm và trời đã khuya.

Lâm Vãn ngồi ở ghế phụ, dựa vào cửa kính xe ngủ gật.

Tiểu Tế đỗ xe ở trước cửa nhà mình, không muốn đánh thức cô dậy.

Khi Lâm Vãn ngủ say, cũng có thói quen cau mày, sườn mặt dịu dàng im lặng, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng.

Yết hầu Tiểu Tế lên xuống, không khỏi nghiêng về phía trước, nhìn vào khuôn mặt Lâm Vãn một cách lưu luyến từ khoảng cách mà bình thường cậu ấy không dám tới gần.

Nếu cô chưa kết hôn thì tốt biết bao, nếu cậu ấy gặp cô sớm hơn...

Thiếu niên yêu nhưng không được, đau khổ rối rắm, chỉ có thể biến sự lưu luyến trong mắt thành không nỡ, cuối cùng siết chặt lòng bàn tay, rướn người để lại trên trán người mình thích một nụ hôn nhẹ như lông chim.

Hy vọng cô sẽ không bao giờ biết.

...

Ba ngày sau, công ty Tài chính Gia Vũ.

Chu Ngạn Bác vừa mệt mỏi kết thúc một cuộc họp, mới mở cửa đã thấy Triệu Ngọc Tú và một chú họ xa đang ngồi trong văn phòng của anh, bầu không khí rất nghiêm túc.

"Mẹ, chú họ... hai người có chuyện gì vậy?"

Nếu như Triệu Ngọc Tú tự mình đến tìm anh, tám phần là náo loạn muốn anh và Lâm Vãn ly hôn, lần này lôi kéo người chú họ xa này tới, Chu Ngạn Bác có chút nghi hoặc.

Triệu Ngọc Tú bắt chéo chân, lúc này lại không khóc lóc ầm ĩ mà nghiêm túc nhìn Chu Ngạn Bác: "Mẹ nói bao nhiêu lần rồi, con cũng không tin thì mẹ bảo người khác tới nói với con! Lần này là chú họ của con tận mắt nhìn thấy, mẹ xem con còn có lý do gì để không tin!"

Quả nhiên lại là vì chuyện của Lâm Vãn.

Chu Ngạn Bác ném tài liệu lên bàn, xoa lông mày, thở dài rồi thản nhiên nói: "Chú họ nhìn thấy cái gì?"

Chú họ tức giận khịt mũi nói: "Chú nhìn thấy cái gì? Chú nhìn thấy người vợ không biết liêm sỉ của cháu anh anh em em với người khác, làm mất mặt nhà họ Chu các người!"

Chu Ngạn Bác lấy ra một tập tài liệu, mở ra xem lướt qua, vẫn lười biếng trả lời: "Chú họ, nɠɵạı ŧìиɧ cần có bằng chứng."

"Ài... cháu đúng là giống như mẹ cháu nói, bị người phụ nữ kia mê hoặc đến không biết phân biệt đông tây nam bắc. Cô ta ở sau lưng cắm sừng cháu mà còn không biết!"

Chú họ lắc đầu tiếc nuối, lại tiếp tục nói.

"Chú tận mắt nhìn thấy cô ta cùng người kia đi ăn cơm với bạn bè, còn tận mắt nhìn thấy bạn của cô ta muốn nhận bọn họ làm ba mẹ nuôi! Sau khi ăn xong, cô ta còn để người đàn ông kia lái xe mà cháu mua cho cô ta về nhà, hai người... hai người bọn họ còn tình chàng ý thϊếp một hồi mới tách ra, sau đó cô ta mới lái xe về nhà! Cháu muốn bằng chứng đúng không? Được rồi, chú lập tức gửi ảnh cho cháu trên wechat! Để tự cháu nhìn."

Nói xong, chú họ lập tức lấy điện thoại ra và gửi vài bức ảnh cho Chu Ngạn Bác.

Chu Ngạn Bác mở điện thoại, thứ đập vào mắt đầu tiên là Lâm Vãn đang nghiêng đầu ngồi bên ghế phụ, mà người đàn ông ngồi ở ghế lái vươn đầu về phía cô. Nhìn ở góc độ trong bức ảnh, hai người cực kỳ giống đang hôn nhau.

Nhưng Chu Ngạn Bác tin chắc điều này là không thể, anh ấy hiểu tính cách của Lâm Vãn, cho dù như thế nào cô cũng sẽ không làm chuyện như vậy với đàn ông.

Vì vậy, bức ảnh này hoặc là mượn góc chụp lén, hoặc là mượn từ một bức ảnh chụp lén, hoặc là photoshop.

Chu Ngạn Bác hơi nhíu mày, sau đó anh lướt sang bức ảnh tiếp theo.

Những bức ảnh sau đều là cảnh Lâm Vãn và Tiểu Tế đang nói chuyện trước cổng khu chung cư nào đó, nhìn vẻ mặt Lâm Vãn trong ảnh chụp, Chu Ngạn Bác có thể xác định bản thân đoán đúng rồi.

Rất nhanh lại lướt sang bức ảnh tiếp theo, ngay giây đầu tiên nhìn thấy bức ảnh, trên mặt của anh ấy lộ ra vẻ hoảng hốt.

Trong bức ảnh này, Lâm Vãn ngẩng đầu, ánh mắt sóng sánh nhìn người đàn ông trước mặt, mà trong tay người đàn ông này còn ôm một đứa trẻ.

Đúng là cảnh tượng ấm áp.

Chu Ngạn Bác giữ chặt điện thoại trong lòng bàn tay.

Nếu như đứa trẻ kia không bị sảy thì bảy tám tháng sau, đứa con của Lâm Vãn và Giang Cẩn Đình chào đời, nhất định cũng sẽ ấm áp như vậy.

Cảnh đẹp đó, có lẽ cả đời này anh và Lâm Vãn cũng không có được.