Đầu mùa đông ở Giang Ninh, trời thường mưa to mà không báo trước.
Lâm Vãn và Tiểu Tế cùng nhau đến khách sạn đã hẹn trước, Lâm Liên ôm đứa nhỏ ngồi ở một chiếc bàn, đang nhiệt tình vẫy tay với bọn họ.
"Bác sĩ Lâm, bác sĩ Tế, hai người đến rồi, mau ngồi đi!"
Tiểu Tế đưa thứ gì đó trong tay ra: "Cái này... đây là chút tấm lòng tôi cho Triều Sinh, cô cất đi."
Lâm Liên nhìn mấy túi sữa bột và quần áo trẻ con, nhíu mày nói: "Ôi, vợ chồng chúng tôi mời hai người đến ăn cơm, sao hai người lại mang đồ đến vậy, không được đâu."
Tiểu Tế đặt đồ đạc đàng hoàng xuống dưới chân cô ấy, mỉm cười: "Đừng khách sáo, đứa bé cần dùng đến."
Lâm Vãn chuyển ánh mắt tới đứa bé mới sinh trong vòng tay cô ấy.
Đôi mắt tò mò ngây thơ của Triều Sinh cũng nhìn Lâm Vãn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của đứa bé đang phun ra một ít bong bóng, trông vô cùng đáng yêu.
Lâm Vãn không khỏi buồn cười, vươn tay nhọt nhọt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Khi đứa trẻ nhìn thấy cô cười thì cũng cười theo, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón trỏ của Lâm Vãn, vừa mềm vừa mịn.
Lâm Vãn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, trong khoảnh khắc đó cô ngẩn ngơ suy nghĩ...
Đứa con đã từng thở và sống trong cơ thể cô.
Nếu còn ở đó, hiện tại đứa bé cũng ở trong cơ thể cô sáu tháng, đúng không?
Có nhịp tim, cũng học được cách đạp chân vào bụng mình, có lẽ khi nghịch ngợm sẽ sẽ dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại như vậy để nhéo dây rốn trong bụng cô.
Ngón tay Lâm Vãn cong cong, cụp mắt xuống, nhếch môi tự giễu.
Nếu chưa bao giờ nghĩ đến việc giữ lại thì nhớ nhung làm gì? Đau khổ làm gì?
Lâm Vãn nén suy nghĩ xuống, giương mắt nhìn xung quanh hỏi: "Anh Lâm đâu? Anh ấy không tới sao?"
Lâm Liên cười giải thích: "Ôi, chúng tôi tới rồi, nhưng lại quên đặc sản miền núi mà chúng tôi định mang đến cho hai người nên chồng tôi đã chạy xe máy về nhà lấy. Ai ngờ trời lại đổ mưa to như vậy, bị mắc kẹt ở giữa đường, nói là sẽ bắt xe tới đây."
Lâm Vãn liếc nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài cửa kính, lấy chìa khóa xe trong túi ra nói: "Để tôi đi đón, trời mưa to như thế, sợ rằng không dễ bắt xe, cô đưa số điện thoại của chồng cô cho tôi là được."
Lâm Liên giật mình, vẻ mặt ngại ngùng: "Không... không cần, anh ấy... anh ấy có thể tự bắt xe tới đây, không cần phiền phức..."
"Không phiền, việc nhỏ mà thôi.”
Lâm Vãn quay người đi về phía cửa, nhưng Tiểu Tế bất ngờ lấy đi chìa khóa xe trong tay cô.
"Tôi... tôi đi, bác sĩ Lâm... tôi đi đón… chị và cô ấy gọi món trước trò chuyện trước đi."
Trước khi Lâm Vãn và Lâm Liên kịp phản ứng, Tiểu Tế đã lấy chìa khóa xe và bỏ chạy như sợ Lâm Vãn sẽ giành lại vậy.
"Ài... Thực xin lỗi, chúng tôi mời hai người ăn cơm, hai người lại mang nhiều đồ đến như vậy, lại còn làm phiền mọi người đi đón, tôi... hai vợ chồng chúng tôi thật áy náy."
"Cô thật sự không cần khách sáo, anh Lâm đến sớm chút mới có thể yên tâm."
Sau khi gọi món, Lâm Vãn và Lâm Liên ngồi xuống trò chuyện.
Sau khi tán gẫu vài phút, Lâm Liên nói muốn vào nhà vệ sinh, đưa Triều Sinh vào trong tay Lâm Vãn rồi đi vào nhà vệ sinh.
Triều Sinh bị người lạ ôm cũng không khóc nháo, ngược lại còn mở to hai mắt nhìn Lâm Vãn, thậm chí còn vươn tay nắm lấy tóc cô rồi tò mò nhét vào miệng.
Lâm Vãn thấy thế liền “A” một tiếng, vội vàng kéo sợi tóc lại, sau đó rút vài tờ giấy ra để lau cái miệng ướt nhẹp của Triều Sinh.
"Thích thổi bong bóng như vậy, hóa ra Triều Sinh là một búp bê nước?"
Lâm Vãn trêu chọc bé, tiếp tục dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước bọt ươn ướt trên mặt đứa bé.
Triều Sinh thấy cô như thế thì cười một cách tinh quái, vui vẻ cười khanh khách.
"Người đẹp, đứa nhỏ thật đáng yêu?"
Phía trước truyền đến tiếng nói chuyện, Lâm Vãn ngẩng đầu liền thấy một khuôn mặt đỏ bừng say rượu, đang nhìn cô với vẻ ác ý.
Phía sau người đàn ông này còn một người đàn ông khác, có vẻ uống cũng không ít, hét lên ầm ĩ: "Người đã có con rồi còn nói gì nữa? Cẩn thận chồng người ta đánh anh đấy, mau đi, tôi có chỗ tốt, ở đó có rất nhiều người đẹp, đảm bảo anh sẽ vui."
Lâm Vãn nghe vậy thì thu lại nụ cười, cảnh giác ôm lấy Triều Sinh rồi ngồi xích vào một chút.
"Tôi chỉ quan tâm một chút thôi, nếu người đẹp ôm đứa nhỏ, mưa lớn như thế không thể về nhà thì tôi cũng có thể làm việc tốt đưa hai mẹ con họ trở về..."
"Tôi thấy anh muốn đưa người đi chỗ anh đúng không!"
Hai người đàn ông không biết xấu hổ nói những lời hạ lưu giữa thanh thiên bạch nhật.
Lâm Vãn cau mày, ra hiệu cho người phục vụ đi qua.
Người đàn ông nhìn thấy Lâm Vãn ngoắc tay, quay đầu cười toe toét, đùa giỡn nói: “Người đẹp muốn phục vụ gì? Tôi đều có thể làm, đừng làm phiền người phục vụ, nào nào... Ôi, đứa nhỏ thật đáng yêu, chú ôm..."
Nói xong còn chưa dừng, người đàn ông trực tiếp đưa tay niết khuôn mặt nhỏ nhắn của Triều Sinh.
"Oa oa oa..."
Triều Sinh thấy có người ác ý động tay với mình, miệng mếu máo “Oa” lên khóc lớn .
Thấy thế, Lâm Vãn lập tức hất tay người đàn ông kia ra, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
Người đàn ông bị hất ra thì rút tay về, cười một cách vô lại: "Ai ôi, sao người đẹp hung dữ thế? Cô làm đứa nhỏ sợ rồi kìa, đừng khóc, đừng khóc nữa, lát nữa chú sẽ đưa hai mẹ con cháu về nhà..."
Nói xong, anh ta lại muốn ôm lấy Triều Sinh ở trong tay Lâm Vãn.
Triều Sinh khóc to hơn, mọi người trong nhà hàng không thể không nhìn sang, người phục vụ bước đến hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Vãn ôm Triều Sinh đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng định lên tiếng.
"Cút."
Trong tiếng mưa hòa cùng tiếng khóc trẻ con truyền đến một giọng nói lành lạnh.
Lâm Vãn bất ngờ quay lại liền nhìn thấy một khuôn mặt điên đảo chúng sinh nhưng cũng rất lạnh lùng.
Triều Sinh vốn đang ở trong ngực Lâm Vãn gào khóc, khi nhìn thấy khuôn mặt điển trai kia thì ngừng lại, ánh mắt ngấn lệ đầy uất ức, nhìn Giang Cẩn Đình với vẻ vô cùng đáng thương.
Người đàn ông và bạn mình cùng những người trong nhà hàng đều im lặng, nhìn qua với vẻ nghi hoặc và tò mò.
"Oa..."
Trong im lặng, Triều Sinh lại khóc lớn, hai cánh tay nhỏ bé giơ lên, vươn người ra sau Lâm Vãn.
Giang Cẩn Đình nhìn hai cánh tay nhỏ bé đầy thịt liền chìa tay ôm đứa trẻ từ trong vòng tay của Lâm Vãn.
Lâm Vãn còn chưa kịp phản ứng thì trong lòng đã trống không.
Một tay Giang Cẩn Đình đỡ mông Triều Sinh, một tay nhẹ nhàng vỗ về lưng đứa bé.
Triều Sinh ôm cổ Giang Cẩn Đình, dưới cảm giác an toàn nên đã ngừng khóc, miệng mếu máo rất đáng thương.
Lâm Vãn cũng nhìn Giang Cẩn Đình, anh cúi đầu nhìn cô ở trước mặt.
Nhìn cảnh tượng đẹp đẽ ấm áp này, ba đẹp trai khí thế, mẹ xinh đẹp dịu dàng, đứa nhỏ đáng yêu.
Cao Viễn đứng ở phía sau Giang Cẩn Đình, nhìn hai người vẫn đứng bên cạnh, cau mày nói: "Còn chưa rời đi?"
Người đàn ông hồi phục tinh thần, tức giận vì bị bạn mình kéo đi.
Người kia vừa đi vừa nói: "Tôi đã nói rồi mà anh không tin, chồng người ta tới đây rồi đó? Đi nhanh, đi nhanh..."