Tổng Giám Đốc Ơi, Vợ Yêu Của Ngài Tới Rồi!

Chương 61: Oan gia ngõ hẹp

Lý Duyệt Mai đổi khẩu cung.

Lý Duyệt Mai thấy Lâm Vãn vẫn không tìm được chứng cớ, lại sắp bị kết án nên thay đổi lời khai của mình

Sau khi biết được tin này, Lâm Uý tức giận đập phá chăn đệm trên giường.

Sao ả Lâm Vãn lại sống dai như vậy?

Nghĩ thế, Lâm Uý không kìm được lại ném ly nước xuống đất.

Người giúp việc đứng bên ngoài nghe thấy tiếng động vội vàng đập cửa.

“Mợ chủ... mợ... không sao chứ?"

Lâm Uý nhìn về phía cửa, cô ta đang tức giận nên giọng điệu cũng không tốt lành gì: “Không có việc gì thì đừng đến làm phiền tôi!"

Người giúp việc đứng bên ngoài ngập ngừng một lát, lại dè dặt nói: “Thưa... mợ chủ, cậu chủ về rồi ạ, cậu ấy hỏi mợ... khi nào thì đi được, mợ phải đến bệnh viện."

Lúc này Lâm Uý mới giật mình nhớ ra, đúng rồi, Giang Cẩn Đình đồng ý hôm nay sẽ đi khám thai với cô ta.

Cô ta cố dằn lại nỗi phiền muộn, vẫn tức giận nói với ra cửa: “Biết rồi."

Sau đó vội vàng thay một bộ quần áo khác, lại trang điểm nhẹ nhàng mới vội vã xuống lầu.

Hôm nay cũng là ngày Lâm Vãn xuất viện.

Sau hơn mười ngày ở trong bệnh viện, cuối cùng cô cũng được xuất viện.

Lý Duyệt Mai thay đổi lời khai đã kéo theo sự chú ý của dư luận, truyền thông vội vã cắn chặt vụ việc này, nháo nhào tranh nhau để có được tin tức trực tiếp.

Để đảm bảo an toàn, Lâm Vãn quyết định đi ra bằng cửa hông của bệnh viện.

Cô đội mũ và đeo khẩu trang, che kín mít từ đầu đến chân, Triệu Lệ Hoa cũng không ngoại lệ. Cả hai đội mũ đeo khẩu trang, cẩn thận đi ra ngoài.

Nhưng không ngờ vẫn gặp phải tình cảnh oan gia ngõ hẹp.

Bên ngoài cổng bệnh viện.

Truyền thông đã vây kín toàn bộ cửa phụ, đủ loại ống kính và camera vươn về phía Lâm Uý và Giang Cẩn Đình vừa mới bước xuống xe.

Cao Viễn và nhân viên bảo vệ của bệnh viện chắn trước mặt hai người để giữ khoảng cách an toàn với các phóng viên.

“Anh Giang, xin hỏi khi nào anh mới kết hôn với phu nhân tương lai của mình?”

“Anh Giang, xin hỏi lần này anh đến đây là đi khám thai với phu nhân tương lai sao?

“Anh Giang, xin hỏi anh muốn đứa con trong bụng vợ mình là con trai hay con gái?”

Các phóng viên tra hỏi không ngừng, Giang Cẩn Đình đứng giữa một đám người như hạc đứng giữa bầy gà, sắc mặt anh lạnh lùng, ngậm miệng không nói lời nào.

Lâm Uý thì ngược lại, không biết có phải cô ta cố ý mặc váy bó sát hay không, có thể nhìn thấy bụng hơi nhô lên.

Khi đối mặt với máy ảnh, mặc dù không nói chuyện nhưng vẫn dễ thấy được nụ cười nhẹ nhàng và biểu cảm hạnh phúc trên mặt cô ta, như vậy cũng đủ để thay thế muôn vàn lời nói.

Mỗi bức ảnh bọn họ chụp được đều là một tác phẩm do một cặp trời đất tác thành, nam tài nữ mạo vô cùng xứng đôi tạo nên.

Nhưng Lâm Vãn và Triệu Lệ Hoa nhìn thấy cảnh tượng này thì lại nhanh chóng kéo mũ, cúi đầu bỏ đi.

Lâm Uý kéo Giang Cẩn Đình thản nhiên đi về phía trước, xuyên qua đám truyền thông đông nghìn nghịt trước mặt, cô ta vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng lưng vừa quen thuộc vừa đáng hận.

Là Lâm Vãn, cô ta có hóa thành tro thì cô cũng nhận ra.

Đám phóng viên bắt đầu sôi trào, Lâm Uý nhướn mày nhìn theo bóng lưng đang dần xa của Lâm Vãn.

Là do cô tự chui đầu vào rọ, không trách tôi được.

"Ôi... chị! Chị được ra viện rồi à?"

Ánh mắt Giang Cẩn Đình chững lại, anh nhìn theo hướng nhìn của Lâm Uý, quả nhiên nhìn thấy một bóng lưng gầy gò lại vội vã rời đi.

Đi theo Lâm Uý không chỉ có Giang Cẩn Đình, còn có vô số phóng viên truyền thông, tất cả đều sững người, khϊếp sợ nhìn về phương hướng đó.

Lúc trước Lâm Vãn trốn trong phòng bệnh, truyền thông không gặp được cô, hiện giờ cô bị phát hiện bọn họ lập tức dời sự chú ý lên người cô.

Hơn nữa, hiện tại quan hệ giữa Lâm Vãn và Lâm Uý có rất nhiều giả thiết, lại trùng hợp hôm nay có đủ ba người đứng ở đầu sóng ngọn gió là Lâm Vãn, Lâm Uý và Giang Cẩn Đình. Làm sao truyền thông có thể bỏ qua cơ hội này?

Triệu Lệ Hoa quá căng thẳng nên vừa nghe thấy tiếng động thì lập tức quay đầu lại theo bản năng. Hành động ấy vô tình lại khiến hai người tự bại lộ thân phận, Lâm Vãn muốn kéo Triệu Lệ Hoa chạy đi nhưng đã có phóng viên xông tới.

Còn có một phần nhỏ phóng viên vẫn đứng lại tại chỗ Lâm Uý, bắt đầu hỏi thăm về chuyện liên quan đến Lâm Vãn.

Trong nháy mắt phóng viên đã vây kín Lâm Vãn, vô số micro duỗi ra trước mặt cô:

“Cô Lâm Vãn, sự việc chẩn đoán sai gây ra dư luận xã hội, cô có thể nói ngắn gọn một hai câu không?"

“Trên mạng đều đồn lí do cô phải nhập viện không phải là do tai nạn xe mà là vì cô nɠɵạı ŧìиɧ sau đó xảy thai, xin hỏi có thật không?"

“Cô Lâm Vãn, cô không muốn trả lời phỏng vấn trước truyền thông có phải bởi vì chột dạ, không dám đối mặt hay không?”

Vô số câu hỏi được tuôn ra, câu sau lại sắc bén hơn câu trước, ép cho Triệu Lệ Hoa và Lâm Vãn không có lối thoát.

Giang Cẩn Đình cách đám người nhìn Lâm Vãn trong vòng vây, cô đưa lưng về phía anh cho nên không thấy rõ sắc mặt, chỉ có một bóng lưng gầy gò, đứng thẳng tắp trong gió, vừa mỏng manh vừa cô đơn.

Trong mắt Lâm Uý lộ ra tia sáng hưng phấn và đắc ý, lúc quay lại mới phát hiện Giang Cẩn Đình đang nhìn cô.

Cô ta vội vàng giấu kín sự đắc thắng trong đôi mắt, lập tức đổi sang dáng vẻ đáng thương, tỏ vẻ vô tội nói: “Em... Em thấy chị ấy được xuất viện, phấn khích quá nên quên mất...”

Ánh mắt Giang Cẩn Đình hết sức lạnh nhạt, anh quay lại nhìn về phía Lâm Vãn trong vòng vây của phóng viên.

Lâm Vãn cũng đang nhìn bọn họ.

Con ngươi của cô vẫn bình tĩnh như cũ, lại mang theo cái lạnh thấu xương, thẳng tắp hướng về phía Lâm Uý đang tỏ vẻ vô tội kia.

Trong đôi mắt ấy không có một chút sợ hãi.

Lần cuối cùng gặp cô, trong mắt cô không có ánh sáng của tương lai, như đã buông tay mà chấp nhận số mệnh.

Một tuần không gặp, cô ấy lại có ánh mắt như vậy.

Một tay Giang Cẩn Đình đút vào túi quần, đôi môi hơi cong tạo thành một nụ cười.

“Cô ấy không có gì phải chột dạ, càng không cần phải trả lời với các người bất cứ điều gì.”

Một giọng nói dịu dàng nhưng mạnh mẽ bỗng vang lên khiến phóng viên kinh ngạc.

Chu Ngạn Bác gầy hơn trước, anh mặc một bộ đồ tây màu bạc, nét mặt vô cùng dịu dàng nhưng giọng nói lại hùng hồn.

Anh chen vào giữa đám người, lúc đi đến trước mặt Lâm Vãn thì dừng lại.

Camera của đám phóng viên lập tức chuyển sang Chu Ngạn Bác.

Anh nhìn camera trước mắt, cất giọng trầm ổn mà mạnh mẽ: “Chuyện chẩn đoán sai bệnh nhân đã thay đổi lời khai, dù không rút đơn kiện nhưng cũng chứng tỏ chuyện này có sơ hở. Ngay cả sau khi xảy ra sự cố, việc cô ấy đã bị thương ở một mức độ nào đó cũng đủ để chứng minh có kẻ đứng sau thao túng chuyện này, kẻ đó đang có âm mưu làm hại vợ tôi. Cho nên cô ấy không cần phải trả lời các anh bất cứ chuyện gì, không phải do cô ấy chột dạ. Cô ấy không muốn kẻ đứng sau chuyện này có cơ hội tiếp tục lợi dụng dư luận làm lớn chuyện hơn mà thôi!"

Giọng nói của Chu Ngạn Bác kết thúc, giống bên phía Lâm Uý và Giang Cẩn Đình, lập tức có bốn năm người đàn ông cao lớn có vẻ là vệ sĩ xông lên chặn ngang đám phóng viên và ba người Lâm Vãn, Chu Ngạn Bác và Triệu Lệ Hoa.

Phóng viên bị đẩy ra sững người một lúc mới chợt phản ứng lại, đèn flash lập tức chiếu lên người bọn họ, tiếng chụp ảnh vang lên không ngớt.

Chu Ngạn Bác nắm tay Lâm Vãn, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, anh dẫn Lâm Vãn và Triệu Lệ Hoa lên xe.

Giang Cẩn Đình nhìn Lâm Vãn, Lâm Vãn nhìn Chu Ngạn Bác, trong đôi mắt là sự dịu dàng và hy vọng mà cô chưa bao giờ lộ ra với người ngoài.

Người đàn ông thu lại nụ cười trên môi nhanh chóng sải bước đi về phía trước.

Lâm Uý vội vàng đuổi theo kéo cánh tay anh ta, cô ta cười nói một câu: “Bất ngờ thật đấy... có vẻ anh rể của em rất yêu thương chị gái, chuyện đến nước này mà vẫn tin tưởng... bảo vệ chị ấy như vậy.

Bước chân Giang Cẩn Đình lại bỗng dừng lại, cúi đầu liếc nhìn Lâm Uý một cái...