Trên gò má tinh xảo với độ cong hoàn mỹ của người đàn ông hiện vẻ sắc bén và lạnh thấu xương.
Lâm Vãn nhìn anh, giọng điệu bình thản: "Anh Giang có vốn liếng này, đối với anh thì không là cái gì. Về phần có chịu thua số mệnh hay không, đó là chuyện của tôi, cảm ơn anh Giang đã đến thăm."
Mi tâm Lâm Vãn trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như hoàn toàn không hề phiền não vì chuyện huyên náo ầm ĩ bên ngoài.
Hoặc giả cô đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào, bỏ mặc tất cả.
Giang Cẩn Đình lãnh đạm nhìn cô, định mở miệng nói cái gì đó, nhưng cũng giống như lúc anh đến. Đến một cách khó hiểu, sau đó lại rời đi một cách khó hiểu.
Lâm Vãn tiếp tục ngồi ở bên giường, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, Triệu Lệ Hoa đi vào phòng bệnh, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Vãn, sắc mặt cô vẫn bình tĩnh.
"Vãn Vãn, cậu và anh Giang... nói cái gì thế?"
Ánh mắt Lâm Vãn chuyển động: "Không nói gì, tớ cảm ơn anh ấy vì đã đến thăm tớ."
Triệu Lệ Hoa: "Vậy thôi hả?"
Lâm Vãn: "Nếu không thì sao?"
Triệu Lệ Hoa: "..."
Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Triệu Lệ Hoa, Lâm Vãn cười cầm lấy tay cô, âm thanh dịu dàng: "Lệ Hoa, khoảng thời gian này cậu cực khổ rồi... Chuyện của công ty cũng đủ khiến cậu bận rộn, còn phải điều tra chuyện của tớ."
Đây là lần đầu tiên cô cười sau nhiều ngày như vậy.
Triệu Lệ Hoa thấy cô như thế, cũng nặn ra một nụ cười, vỗ nhẹ cánh tay cô: "Chúng ta là chị em tốt cùng nhau đồng sinh cộng tử, nói khổ cực cái gì chứ? Nếu cậu thực sự băn khoăn, vậy hãy mau chóng dưỡng bệnh cho khỏe, sau đó mời tớ đi ăn!"
Lâm Vãn mỉm cười rồi lại cúi đầu: "Lệ Hoa, đừng điều tra nữa, tra không ra được đâu..."
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Triệu Lệ Hoa cứng lại, không nghĩ tới Lâm Vãn lại nói như vậy.
"Vãn Vãn, sao cậu..."
Triệu Lệ Hoa muốn nói sao cậu lại nghĩ như vậy. Thế nhưng, cô ấy chợt nghĩ hình như Lâm Vãn nói không sai. Ba ngày rồi, cô ấy điều tra vẫn luôn không có thu hoạch gì.
Không có nhân chứng, không có vật chứng, không có gì cả, tất cả chứng cứ đều khăng khăng chỉ ra Lâm Vãn thật sự có tội!
Triệu Lệ Hoa rũ mi, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, sau đó lại nói giọng thoải mái và cổ vũ: "Vãn Vãn, nhất định sẽ tìm được. Cậu chưa thử, làm sao biết nhất định sẽ không tìm được chứng cứ chứng minh cậu trong sạch? Đừng từ bỏ, được không?"
Lâm Vãn cười ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời bên ngoài rất chói chang, nhưng vẫn không thể soi rõ góc khuất sâu trong lòng người.
"Nếu người hãm hại tớ đã bày xong ván cờ, những gì chúng ta có thể nghĩ tới nhất định là kẻ đó cũng có thể đoán được, muốn tìm chứng cứ lật ngược thế cờ dễ như vậy sao?"
Trên mặt Triệu Lệ Hoa hiện vẻ u ám, vẻ tươi cười đã xuống dốc không phanh: "Lẽ nào cậu cứ mặc cho người khác vu hãm như vậy, không làm gì cả sao? Vãn Vãn, nếu như thật sự từ bỏ, cậu sẽ phải ngồi tù!"
Lâm Vãn cũng bình tĩnh xoay người lại với ánh mắt dịu dàng, vỗ vỗ tay Triệu Lệ Hoa nói: "Lệ Hoa, tớ không từ bỏ, nhưng muốn chứng minh sự trong sạch, hiện tại cũng chỉ có thể đánh cược. Lệ Hoa, tớ muốn cậu giúp tớ một chuyện..."
"Chuyện gì? Cậu nói đi! Chỉ cần là chuyện tớ có thể làm!"
Lâm Vãn dựa ra sau ngẩng đầu lên, ánh mắt trịnh trọng mà bình tĩnh: "Tớ muốn gặp Lý Duyệt Mai."
Bệnh nhân kia sao?
Triệu Lệ Hoa giật mình trợn to hai mắt. Hiện tại, ngay cả tâm tình muốn xé nát Lâm Vãn người nhà bệnh nhân đều có, nếu lúc này gặp bệnh nhân không phải là đang tự chui đầu vào lưới sao?
"Không phải, Vãn Vãn, cậu muốn làm gì?"
"Đánh cược một ván, xem có thể tìm đường sống sau khi bị dồn vào chỗ chết hay không."
Triệu Lệ Hoa nhíu mày, cảm thấy không thích hợp: "Nhưng mà bây giờ người nhà bệnh nhân làm dữ như vậy, khẳng định là Lý Duyệt Mai cũng không muốn gặp cậu. Cho dù có gặp, có khi nào cô ta sẽ làm ra chuyện gì không tốt với cậu hay không..."
"Không sao cả, thử một lần, nếu như không được... cũng không sao cả..."
Nếu cô đã quyết, Triệu Lệ Hoa cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể nhíu mi đáp ứng.
"Còn có... Ngạn Bác... anh ấy thế nào rồi?"
Cứ xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, nhớ tới Triệu Lệ Hoa lại tức giận. Nhưng mọi thứ đã ầm ĩ đến mức này này, cô cũng không thể giấu diễm được nữa, không thể làm gì khác hơn là nói đúng sự thật: "Đường Kiến Bưu đòi hỏi Chu Ngạn Bác bồi thường năm mươi vạn, nếu không thì sẽ tố cáo anh ấy tội cố ý gây thương tích, khiến anh ấy ngồi tù."
Lâm Vãn siết chặt nắm tay đặt trên đầu gối, trên mặt nổi lên tức giận.
Triệu Lệ Hoa nhẹ nhàng vỗ tay cô: "Cậu yên tâm, Chu Ngạn Bác mời luật sư rồi, sẽ không để cho Đường Kiến Bưu như ý."
Lâm Vãn gật đầu: "Vậy thì tốt rồi..."
Một tuần lễ sau.
Triệu Lệ Hoa tìm đến bệnh nhân kia trong vòng một tuần, bệnh nhân kia mới đồng ý gặp mặt Lâm Vãn.
Đây là lần đầu tiên sau khi gặp chuyện không may, Lâm Vãn và Lý Duyệt Mai gặp mặt.
Trong phòng bệnh của Lâm Vãn, Lý Duyệt Mai mặc áo khoác bình thường đến mức không thể bình thường hơn, sắc mặt vô cùng tiều tụy, có vẻ trong khoảng thời gian này cũng trải qua không tốt.
Cô ta nhìn thấy Lâm Vãn, viền mắt lập tức đỏ lên.
"Đồ lang băm! Cô còn mặt mũi nào muốn gặp tôi? Con của tôi đã bị cô hại chết!"
Lâm Vãn nhìn cô ta, sắc mặt trịnh trọng: "Xin lỗi, con của cô đúng là vì tôi nên mới không còn."
Triệu Lệ Hoa nghe Lâm Vãn nói, trong nháy mắt kinh ngạc.
Không… không phải là muốn nói chuyện sao? Vì sao câu nói đầu tiên đã thừa nhận rồi?
Lý Duyệt Mai khóc lớn: "Bây giờ cô thừa nhận sao đồ lang băm? Chính cô đã hại chết con của tôi! Nếu không phải cô nói không phá thai, đứa bé sẽ chết mà tôi cũng sẽ chết! Sao tôi có thể bỏ nó được chứ? Cô có biết vì để sinh đứa bé này tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức không? Cô trả con lại cho tôi! Trả lại cho tôi!"
Nói xong, cô ta tiến lên định đánh Lâm Vãn.
Cũng may Triệu Lệ Hoa ở phía sau ôm lấy cô ta, khuyên nhủ: "Đừng kích động... trước tiên cô đừng kích động... Vãn Vãn! Cậu có ý gì!"
Lâm Vãn hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Tôi hiểu sự đau khổ của cô. Đứa trẻ đúng là vì tôi mà chết, nhưng người muốn hại chết nó không phải là tôi. Báo cáo kiểm tra chỉ có tôi và cô xem qua, cô nói cô không nhớ rõ, nhưng thực ra cô nhớ rất rõ... Ngay lúc đó, các chỉ tiêu và kết quả đều biểu lộ tình huống của cô vốn không thích hợp tiếp tục có thai."
Hai tay Lý Duyệt Mai che mặt: "Hu hu hu... là cô chẩn đoán sai lầm! Sau đó kiểm tra lại đều nói rõ tình huống lúc đó của tôi vốn không ảnh hưởng đến việc tiếp tục mang thai! Là cô! Đều là cái người lang băm như cô không giỏi y thuật!"
Lâm Vãn tỉnh táo nhìn cô ta, chờ cô ta nói xong mới tiếp tục nói: "Thực ra cô nhớ rõ đúng không? Như lời cô từng nói, cô yêu đứa trẻ này như vậy, chỉ tiêu trên kết quả kiểm tra hẳn là cô nhìn còn kỹ hơn tôi mới đúng. Tôi không biết tại sao cô lại nói mình không nhớ rõ với cảnh sát, thế nhưng... có lẽ cô cũng cảm thấy hai bản kết quả kiểm tra không giống nhau, trong đó nhất định có người động tay chân."
Lý Duyệt Mai thả lỏng tay xuống, trên mặt đầy nước mắt, nhìn về phía Lâm Vãn sắc mặt tái nhợt, đáy mắt xẹt qua vài tia rung động phức tạp.
"Ngay từ đầu, chúng ta… đã bị đưa vào một ván cờ. Một kẻ muốn thông qua con của cô để đưa tôi vào ngục giam. Nếu không thì vì sao giải phẫu đã qua nửa tháng mà người nhà của cô mới bắt đầu phát giác sai lầm? Nếu như tôi đoán không nhầm, nhất định là có người nói cái gì đó cùng với người nhà cô, sau đó mới dẫn tới sự chú ý của các người. Tiếp theo lại có người cho các người mượn dùng truyền thông, thậm chí còn không ngừng làm các người tức giận, khiến các người nhất định không thể bỏ cho tôi, đúng không?"
Lý Duyệt Mai nhìn về phía Lâm Vãn, biểu tình chấn động và kinh ngạc.
Không sai, Lâm Vãn đoán không sai chút nào.
Lâm Vãn đến gần Lý Duyệt Mai, bình lặng nhìn thẳng vào ánh mắt cô ta, gằn từng câu từng chữ:
"Cô yêu con mình như vậy, cô nỗ lực lâu như vậy mới có thể có con, cô nguyện ý khiến người thực sự hại nó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Tôi không muốn, không muốn kẻ đó vì để đạt được mục đích của chính mình mà lợi dụng một thai nhi, để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”