Tổng Giám Đốc Ơi, Vợ Yêu Của Ngài Tới Rồi!

Chương 47: Bác sĩ dởm! Đền mạng!

Trong phòng khách lớn, đèn đóm sáng choang.

Lâm Uý nhìn mấy cô giúp việc đang đứng trong phòng, sau đó đập mạnh cái gối trên giường xuống đất.

Một cô giúp việc sợ hãi liếc nhìn Lâm Uý: "Cô Lâm, ngài... ngài làm gì vậy?"

Không phải Lâm Uý sợ ngủ một mình nên bảo các cô lên đây ở cùng ư? Tại sao cô Lâm này... trông có vẻ rất tức giận?

Lâm Uý sắp nổ tung rồi nhưng lại không dám thật sự gào lên. Cô ta phải duy trì hình tượng dịu dàng và mềm mại của mình, không thể nào làm xằng làm bậy như khi ở nhà họ Lâm được, vậy nên cho dù có cắn nát răng, Lâm Uý cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng!

Trong hơn nửa tháng tiếp theo, cuộc sống của Lâm Vãn lại trở về với vẻ giản dị trước đó, thậm chí còn tốt hơn trước kia rất nhiều, không biết gần đây Triệu Ngọc Tú đang say mê cái gì mà không thèm về nhà, cho nên trong nhà gần như chỉ có Chu Ngạn Bác và Lâm Vãn cùng nhau trải qua thế giới của hai người.

Thế nhưng nếu tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy thì hay biết mấy.

Trong phòng tắm, Lâm Vãn nhìn bụng của mình mà cau mày suy nghĩ.

Cô thật sự không thể kéo dài thêm nữa, phải mau chóng xin nghỉ để kết thúc chuyện này.

"Ôi chao, đừng mà... đợi lát nữa con trai em trở lại."

"Không phải bây giờ nó vẫn chưa trở lại sao? Đừng xấu hổ, nhanh lên."

Ngoài cửa vang lên một loạt âm thanh ướŧ áŧ, Lâm Vãn cầm khăn lông lau đầu, cảm thấy nghi ngờ mà mở cửa phòng ngủ, sau đó nhìn thấy Triệu Ngọc Tú mặc một chiếc váy dài màu đỏ đang đứng thân mật với một người đàn ông béo ục ịch ở lối vào.

Triệu Ngọc Tú nhìn thấy Lâm Vãn ở cửa phòng, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Nhìn cái gì? Chưa thấy bao giờ à?"

Lâm Vãn bị hét đến phục hồi lại tinh thần, cô đỏ mặt, vội vàng đóng cửa lại.

Vừa nhìn thấy Lâm Vãn, đôi mắt của tên đàn ông ục ịch kia đã sáng lên, vẻ mặt phấn khích đến khó tả.

"Cô ấy là ai?"

Triệu Ngọc Tú tức giận trả lời: "Còn có thể là ai? Chính là đứa con dâu chết tiệt không đẻ được con của em! Đồ sao chối, nhìn thấy đã mất hứng!"

Tên đàn ông mập lập tức dụ dỗ: "Không tức giận không tức giận, chúng ta về phòng tiếp tục."

Triệu Ngọc Tú lườm ông ta, sau đó cười nói: "Lưu manh!"

Lấy Chu Ngạn Bác được ba năm, không phải Lâm Vãn chưa từng nghe nói đến việc Triệu Ngọc Tú có bạn trai ở bên ngoài nhưng cô chưa từng thấy bà ta mang người về nhà, hơn nữa còn trắng trợn như vậy.

Tuy nhiên Lâm Vãn cũng không nghĩ nhiều, dù sao năm nay Triệu Ngọc Tú mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, mất chồng nhiều năm, có lẽ bây giờ bà ta đã thật sự tìm được bạn già của mình.

Lâm Vãn còn rất hy vọng Triệu Ngọc Tú có thể tìm được, như vậy bà ta sẽ không có nhiều thời gian để bới lỗi của cô.

Hôm nay Chu Ngạn Bác lại có buổi xã giao nên Lâm Vãn đi ngủ trước.

Hôm sau, Lâm Vãn bị âm thanh của Triệu Ngọc Tú đánh thức.

"Có vài người thật sự coi mình là bà hoàng rồi sao? Mỗi ngày chồng đều đi sớm về trễ đã đủ cực khổ rồi, lại còn để chồng dậy sớm làm đồ ăn sáng, mình thì ngủ mãi không tỉnh."

Chu Ngạn Bác đang làm đồ ăn sáng ở trong bếp, giọng điệu vẫn đầy bất lực: "Mẹ, ở bệnh Vãn Vãn Viên cũng rất khổ cực..."

Lâm Vãn mơ mơ màng màng đứng dậy nhìn thời gian, còn chưa tới bảy giờ.

Triệu Ngọc Tú liếc mắt về phía cửa phòng, ngắm nghía bộ móng tay, sau đó ngồi xuống ghế sa lon.

Chu Ngạn Bác nhìn bà ta, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Mẹ, sau này... mẹ đừng đưa đàn ông bên ngoài về khi chưa nhận được sự đồng ý, dù sao cũng ở cùng nhau, lúc con về muộn chỉ có một mình Vãn Vãn ở trong phòng, như vậy không hay lắm."

Triệu Ngọc Tú bị nói nên hơi mất hứng: "Không phải đây là nhà của mẹ sao? Không phải nhà của con mẹ sẽ là nhà của mẹ sao? Mẹ dẫn người về nhà của mình thì cần phải nhận được sự đồng ý của ai chứ? Mẹ đã ở vậy bao nhiêu năm để nuôi con khôn lớn, mãi mới có một người yêu thương mẹ, tại sao con lại nói như vậy?"

Chu Ngạn Bác thở dài, đặt mâm ở trên bàn ăn: "Đây là nhà của mẹ, cũng không phải là con không để mẹ lui tới... con chỉ muốn sau này mẹ đừng mang người khác về nhà, dù sao chúng ta cũng ở chung!"

"Mang về thì sao? Mẹ lại không làm cái gì xấu xa ở trước mặt các con! Huống hồ con mà gặp chú Đường nhiều lần sẽ rất có lợi. Chú Đường của con đã điều hành công ty tài chính biết bao năm rồi, nếu hai người gặp nhiều, ông ấy có thể dạy lại kinh nghiệm cho con, còn có thể dẫn con đi gặp người trong ngành, con trai, con càng quen biết nhiều người thì tài nguyên sẽ càng phong phú."

"Mẹ, hai thứ này khác nhau."

Chu Ngạn Bác còn muốn nói gì đó nhưng lại nghe được tiếng mở cửa phòng ngủ ở sau lưng, anh quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Vãn thì không nói nữa.

Triệu Ngọc Tú liếc nhìn Lâm Vãn, quái gở nói: "Ôi, bà hoàng tỉnh rồi?"

Chu Ngạn Bác kéo ghế bên cạnh ra: "Thật đúng lúc, ăn sáng đi."

Lâm Vãn ngồi xuống, Chu Ngạn Bác lập tức bóc trứng gà thả vào bát của cô: "Ăn đi, ăn xong anh đưa em đi làm."

Triệu Ngọc Tú cũng đi tới rồi ngồi xuống với vẻ mặt không hài lòng, sau đó bắt đầu ăn sáng. Âm thanh "lốp bốp" liên tục vang lên.

"Oẹ..."

Ngửi thấy mùi trứng gà, đột nhiên Lâm Vãn không nhịn được mà xông vào phòng bếp nôn ra.

Chu Ngạn Bác vội vàng đi tới vỗ lưng cô, ôn tồn hỏi: "Sao vậy? Bữa sáng không hợp hay là cảm thấy khó chịu?"

Lâm Vãn vẫy tay: "Không... không sao, có thể do ăn gấp quá."

Triệu Ngọc Tú nheo mắt lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Lâm Vãn như có điều suy nghĩ.