Đêm đến, Giang Cẩn Đình đang ngồi yên lặng ở phòng ngủ chính, anh vừa mới tắm xong, bên hông chỉ buộc một cái khăn tắm màu trắng.
Trên tấm lưng rắn rỏi và mạnh mẽ có một vài vết sẹo nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó, thậm chí dưới ánh trăng, những vết sẹo kia lại càng có vẻ cuồng dã hơn.
Trong lòng Lâm Uý cảm thấy ngứa ngáy.
Cô ta đi tới, cắn môi, nhẹ nhàng chạm vào tấm lưng rộng rãi của người đàn ông.
"Làm gì đấy?"
Lâm Uý suýt chút nữa đã có thể chạm tay vào da thịt của người đàn ông, cô ta khựng lại, sau đó chậm rãi thu tay về rồi nhỏ nhẹ nói: "Mẹ trở về rồi, bảo tôi lên đây xem anh."
Giang Cẩn Đình không hề quay đầu lại: "Không có gì đẹp cả."
Lâm Uý: "..."
Lâm Uý im lặng mấy giây, sau đó nhìn vào tấm lưng chằng chịt vết sẹo của anh, vô cùng đau lòng hỏi: "Sao... trên lưng lại có nhiều sẹo như vậy?"
Giang Cẩn Đình không nói lời nào.
Bị bẽ mắt khiến Lâm Uý cảm thấy hơi mất hứng, cô ta đành nói: "Vậy tôi đi tắm trước."
Nói xong, cô ta đi thẳng về phía phòng tắm.
Giang Cẩn Đình lập tức gọi Lâm Uý lại trước khi cô ta bước vào trong: "Những phòng khác không có phòng tắm sao?"
Lâm Uý hơi lúng túng quay đầu đáp: "Có... có nhưng ở đây không tiện hơn sao? Nếu không tôi tắm xong sẽ quay lại."
Giang Cẩn Đình cau mày: "Cô phải ngủ ở chỗ này?"
Nghe thấy giọng điệu của người đàn ông, Lâm Uý càng mất tự nhiên hơn: "Phải... mẹ... bảo tôi ở đây."
Giang Cẩn Đình quay đầu, cầm áo choàng tắm trên ghế dựa lên, đứng dậy mặc vào và nói: "Vậy thì cô ở đây đi!"
Sau đó, Lâm Uý vô cùng khϊếp sợ khi nhìn thấy Giang Cẩn Đình đi một mạch ra ngoài.
Đây là ý gì? Không muốn ở chung với cô ta sao?
Lâm Uý có cảm giác lần này, sau khi Giang Cẩn Đình trở lại, dường như thái độ của anh đối với cô ta còn lạnh nhạt hơn so với bình thường, chẳng lẽ lúc lên núi Lâm Vãn đã nói gì về cô ta?
Hay là Giang Cẩn Đình đã phát hiện ra điều gì rồi? Không đúng, nếu anh nghi ngờ cô ta thì tại sao vẫn đồng ý ở chung với cô ta?
Lâm Uý đứng ở cửa phòng tắm nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám nổi giận, chỉ có thể dậm chân tại chỗ thật mạnh.
Lúc mười hai giờ sáng, Giang Cẩn Đình đã đi ngủ nhưng lại cảm giác có người tiến vào phòng, anh mở mắt ra nhìn, Lâm Uý đang cẩn thận vén chăn leo lên giường.
Cô ta không biết Giang Cẩn Đình đã tỉnh nên vẫn rón rén chui vào trong chăn, vừa quay người đã trông thấy đôi mắt sâu hun hút của người đàn ông đang nhìn mình.
Trong lòng hoảng sợ, Lâm Uý lập tức rụt đầu lại, nước mắt giàn giụa: "Cẩn... Cẩn Đình, tôi rất sợ, những lúc anh không ở đây, mẹ đều sẽ ở với tôi nhưng hôm nay tôi chỉ có một mình, trời lại tối đen thế kia, tôi sợ lắm, anh có thể ở cùng với tôi được không?"
Một người đàn ông lạnh lùng đến mấy cũng không thể nào kìm lòng nổi khi một người phụ nữ mảnh mai và đáng thương như vậy làm nũng.
Giang Cẩn Đình chống người ngồi dậy, nhìn Lâm Uý một lúc lâu, sau đó gật đầu: "Được."
Quả nhiên cách này có tác dụng, Lâm Uý cắn môi cười rồi nhích tới gần người đàn ông.
Giang Cẩn Đình cũng cười, môi mỏng nhếch lên, dưới ánh trăng, cảnh tượng này thật sự khiến người ta say mê.
Lâm Uý nhìn đến rạo rực trong lòng, cô ta vươn tay ôm lấy eo của Giang Cẩn Đình sau đó nép vào người anh, đầu ngón tay xoa nhẹ trước ngực.
"Cẩn Đình, anh thật đẹp."
"Đẹp như nào?" Âm thanh của Giang Cẩn Đình khàn khàn, trầm lắng càng làm tăng thêm vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Đẹp đến mức có thể khiến người ta không kìm được mà yêu thích."
Giang Cẩn Đình cũng đưa tay ôm chặt lấy cô ta, gương mặt tuấn tú chậm rãi đè xuống.
Lâm Uý cười ngượng ngùng, sau đó ngước mặt lên.
Hơi thở ấm áp thổi vào tai khiến cô ta vừa hồi hộp lại vừa phấn khích, âm thanh của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên bên tai:
"Bác sĩ nói không nên quan hệ vào giai đoạn đầu của thai kỳ."