Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta Bạo Hồng

Chương 63

Luật sư là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, ông thấy Lâm Yên Nhiên cũng trạc tuổi con mình, sợ anh nhỏ tuổi lại bị hố bởi những nhà tư bản độc ác này một lần, liền nhịn không được hảo tâm nhắc nhở hắn.

"Được, tôi sẽ chú ý hợp đồng."

Lâm Yên Nhiên gật đầu, tiếp nhận hảo ý của luật sư.

Quan điểm của luật sư nói thật đúng là không sai, Lâm Yên Nhiên mới vừa cùng đối phương tách ra, lập tức liền nhận được vài cú điện thoại của người phụ trách công ty quản lý.

Bọn họ tỏ ý muốn hợp tác với Lâm Yên Nhiên trong tương lai.

Tuy rằng Lâm Yên Nhiên không phải tuyến một hay tuyến hai, nhưng gần đây cảm giác tồn tại rất cao hơn nữa cũng thành công nổi tiếng, không ít công ty quản lý đều rất xem trọng sự phát triển trong tương lai của anh.

Cho nên, bên này vừa nghe thấy tin anh sắp chấm dứt hợp đồng, lập tức liền tới đề nghị anh về chuyện ký hợp đồng.

Bất quá, đối lập lời mời nhiệt tình từ công ty quản lý, Lâm Yên Nhiên lại không mấy mặn mà với việc tìm ông chủ mới.

Bản thân anh không có ý tưởng trở thành một minh tinh.

Nhưng bởi vì khi đi vào thế giới này, tình cảnh đã như thế, cũng không còn lựa chọn nào khác, cho nên dù không hiểu biết gì, cũng sẽ cắn răng chịu đạn.

Nhưng bây giờ anh sắp chấm dứt hợp đồng và lấy lại tư cách là người tự do, anh đã phải suy nghĩ rõ ràng về việc mình có muốn ở lại làng giải trí hay không.

Nơi này có gì đáng để anh lưu lại hay không?

Liệu anh có thể kiểm soát sự phát triển trong tương lai?

Sau khi ăn xong, Lâm Yên Nhiên tìm một tờ giấy và bắt đầu phân tích lợi và hại.

Sau khi so sánh từng bên một, anh thấy rằng ngành giải trí tuy xa lạ với anh nhưng cũng rất thú vị và nhiều thử thách.

Lấy 《 Siêu cấp thần tượng 》 làm ví dụ, làm lão sư anh có thể tự do phát huy, sáng tạo và thể hiện những gì mình muốn biểu diễn trên sân khấu.

Hơn nữa anh cũng rất hưởng thụ cảm giác trưởng thành và tiến bộ cùng với các thực tập sinh trong cuộc cạnh tranh khốc liệt.

Cho nên nhìn chung, nếu tiếp tục ở lại giới giải trí với tư cách là một nghệ sĩ, kỳ thật cũng không có gì không tốt.

Nhưng nếu tiếp tục làm minh tinh, anh lại có chút chịu không nổi.

Không phải anti-fan chửi rủa, không phải áp lực công việc, cũng không phải phơi bày đời tư trước mắt công chúng.

Mà là...... Làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật.

Từ khi ở nhà trẻ Lâm Yên Nhiên đã học cách giữ gìn sức khỏe cùng bà ngoại, rất có ý kiến về việc thường xuyên thức đêm.

Lâm Yên Nhiên so sánh cả hai, quyết định quan sát và suy nghĩ lại lần nữa trước khi đưa ra quyết định.

Vì vậy, anh cất giấy bút, đẩy cửa đi vào phòng âm nhạc của nguyên chủ.

Anh chỉ đến phòng này khi dọn dẹp, hiếm khi vào thường xuyên.

Bởi vì có thể thấy nguyên chủ rất quý trọng đồ vật trong phòng này, cũng mặc định đây là không gian riêng thuộc về nguyên chủ, nói chung là không đi vào trừ khi có trường hợp đặc biệt.

Tuy rằng anh hiểu rõ trên thế giới này hiện tại đã không có người như vậy, đối phương cũng chỉ là nhân vật được tiểu thuyết sáng tạo ra.

Nhưng Lâm Yên Nhiên vẫn đối xử với cậu ấy như một người bạn, muốn tận khả năng giúp cậu ấy giữ lại hết thảy thế giới mà cậu ấy đã từng sống.

Vì vậy, khi nhận được tin vui hôm nay, Lâm Yên Nhiên đã viết một mẩu giấy nhắn và ghi vào sổ tay lời bài hát của nguyên chủ để nói với cậu ấy.

Lâm Yên Nhiên đặt giấy ghi chú xuống, phát hiện một đoạn lời bài hát vừa vặn xuất hiện dưới tờ ghi chú.

Tôi đã từng muốn trở thành

Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm

Vượt qua bóng tối và để lại một dấu vết

Đó là ánh sáng thắp sáng ước mơ

Lâm Yên Nhiên trong lòng thực hụt hẫng sau khi đọc xong.

Mặc dù mọi người trên mạng đều chỉ trích nguyên chủ, cảm thấy công ty vì cậu ấy phát hành sáu đĩa nhạc kia vô cùng kéo suy sụp.

Nhưng Lâm Yên Nhiên đã từng đọc những bài hát do nguyên chủ sáng tác trước đó, biết cậu ấy rất có trình độ, đối với âm nhạc cũng có thái độ riêng.

Hiện tại kết hợp với ý nghĩa đoạn ca từ này, Lâm Yên Nhiên đã hiểu, nguyên chủ lúc trước tình nguyện ký hợp đồng bá vương cũng muốn phấn đấu quên mình bước vào giới giải trí, cậu ấy cũng đã từng là một thân nhiệt huyết, nỗ lực muốn trở thành ngôi sao thắp sáng ước mơ của vô số người.

Chẳng qua bị công ty chèn ép, vẫn luôn không có cơ hội thực hiện ước mơ.

Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua ca từ, lòng Lâm Yên Nhiên có chút dao động.

*

Ngày hôm sau, bên trong xưởng《 Siêu cấp thần tượng 》.

Sau khi vội kết thúc công việc xong, Lâm Yên Nhiên nhanh chóng đến tổ tiết mục.

Mấy ngày trước, anh tận lực chấm dứt hợp đồng, ê-kíp chương trình cũng chu đáo cho anh đủ thời gian, hoàn toàn không bố trí nhiệm vụ quay chụp cho anh.

Đối với việc này Lâm Yên Nhiên rất cảm kích, cho nên hôm nay tới, liền đề nghị bù lại những buổi quay trước.

Nhưng mà, nhân viên công tác lại nói cho anh biết không cần bổ sung quay chụp, buổi quay hôm nay đã bắt đầu rồi, các thực tập sinh hiện tại đang chơi bóng.

Những cảnh sinh hoạt đời thường này sẽ được ê-kíp chương trình biên tập thành phiên ngoại hoặc cắt gắn một chút trong bản chính.

Cho nên lão sư cũng cần tham gia quay chụp.

Lâm Yên Nhiên trước đó không nhận được thông báo, hiện tại đến phát hiện chính mình cư nhiên lại đến muộn, liền lập tức bổ cứu, "Tôi trang điểm xong sẽ lập tức đi qua."

Nhân viên công tác mỉm cười xua tay với anh "Yên Nhiên lão sư anh đừng có gấp, anh cứ chậm rãi đi, Cố lão sư đã giúp anh quay chụp."

Lâm Yên Nhiên kinh ngạc, "Cố lão sư?"

"Là Cố Tư Nghiệp sao?"

Nhân viên công tác gật đầu, "Đúng vậy, là Cố Tư Nghiệp lão sư, anh ấy giúp anh quay chụp."

Nói xong đối phương lại bổ sung, "Mấy ngày trước anh ấy cũng giúp anh quay phần của anh, anh không biết sao?"

Lâm Yên Nhiên vẫn đang thắc mắc tại sao nhiều ngày như vậy tổ tiết mục không đến thúc giục anh, cứ nghĩ là để anh yên tâm chấm dứt hợp đồng...

Hóa ra là bởi vì nhiệm vụ quay chụp mấy ngày nay của anh, được Cố Tư Nghiệp giúp hoàn thành toàn bộ sao?

Khó trách......

Sau khi biết được chân tướng, Lâm Yên Nhiên vừa kinh ngạc vừa cảm động.

Khi đến thế giới này, anh căn bản không quen biết mấy người trong giới giải trí.

Nhưng trong những người anh biết, Cố Tư Nghiệp lại là người chiếu cố anh nhiều nhất.

Đối phương ở trước mặt anh không chỉ chưa từng làm giá đỉnh lưu, lại còn năm lần bảy lượt chủ động giúp.

Đặc biệt là trong trường hợp chấm dứt hợp đồng, Cố Tư Nghiệp hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến

của người khác, trực tiếp tỏ vẻ ủng hộ một cái tuyến mười tám.

Lâm Yên Nhiên nghĩ nghĩ, phát hiện chính mình ở bất tri bất giác, thế nhưng thiếu Cố Tư Nghiệp rất nhiều nhân tình.

"Họ ở đâu?"

Nói xong Lâm Yên Nhiên liền đi theo nhân viên công tác tới sân bóng rổ trong nhà của tổ tiết mục.

Xa xa liền nghe được nhóm thực tập sinh hô lớn.

"Cố lão sư cố lên!!!"

"Cố lão sư xông lên!!"

"Ba điểm ba điểm! Lấy ba điểm!!!"

Lâm Yên Nhiên hướng mắt về sân bóng rổ.

Cố Tư Nghiệp đang lừa bóng, nổi bật giữa một đám thực tập sinh.

Anh cầm bóng bỏ ngoài đường biên, đôi mắt đào hoa dưới mái tóc rũ khẽ gợi lên, sau khi xoay người nhẹ nhàng tránh được một thực tập sinh tới lấy bóng, liền giơ tay ném.

Quả bóng rổ được ném thẳng vào vành khuyên theo hình vòng cung đẹp mắt.

"Oa!! Cố lão sư yyds*!!!!!"

(*) yyds: mãi mãi là thần.

Thực tập sinh trên sân bóng cùng nhóm nhân viên công tác vây xem trên khán phòng không khỏi vỗ tay hét lên.

Lâm Yên Nhiên cố ý tránh đi tầm mắt của đám người, dừng lại đứng ở góc bình tĩnh nhìn về phía Cố Tư Nghiệp.

Anh cảm giác cảnh đối phương vừa ném bóng kia có chút giống như đã từng gặp.

Hơn nữa ngay cả thủ pháp ném bóng của đối phương, dường như đã từng nhìn thấy y hệt như vậy.

Lâm Yên Nhiên nghi hoặc.

Anh luôn cảm giác có một chi tiết nhỏ, bị mình xem nhẹ.

Tiếng còi của trọng tài kéo lại suy nghĩ của anh, Lâm Yên Nhiên vượt qua đám đông, cúi xuống và cầm trên tay một chai nước.

Bên kia, Cố Tư Nghiệp mới ném một quả ba phần đẹp mắt, cũng vừa lòng đi tới khán phòng.

Hắn lấy cái khăn lông sạch mà nhân viên công tác đưa cho, lau mồ hôi trên trán, lại giơ tay chuẩn bị lấy nước khoáng.

Vừa xoay người cúi đầu xuống, liền nhìn thấy Lâm Yên Nhiên đứng trước mặt mình.

Cặp mắt xinh đẹp của đối phương đang nhìn hắn, trong tay còn cầm một chai nước.

Cố Tư Nghiệp thử duỗi tay thăm dò, đuôi mắt mang vài tia ý cười nhợt nhạt, "Cho tôi?"

Lâm Yên Nhiên gật đầu, vô cùng thành thạo đem nước đưa tới tay đối phương.

"Cho anh."

"Cảm ơn."