Khi đến gần hơn, Lâm Yên Nhiên nhận ra rằng phần đầu xe đã chìm xuống nước một phần ba.
Tình huống thập phần nguy cấp.
Nếu lại qua vài phút, chiếc xe này sẽ chìm xuống toàn bộ.
Lâm Yên Nhiên vội vàng dùng sức kéo tay nắm cửa của chiếc xe, kết quả căn bản là không nhúc nhích.
Cửa bị khóa.
"Cứu mạng, cứu mạng!!! Ai tới cứu chúng ta."
Người lái xe, có vẻ như khoảng năm mươi hoặc sáu mươi, hoàn toàn hoảng loạn, ôm bé gái nhỏ bên ghế phụ bất lực hướng lên trời hô to.
Mà bé gái được người đàn bị ông ôm lấy chặt chẽ, máu chảy đầm đìa, vừa khóc vừa gọi mẹ.
Thấy vậy, Lâm Yên Nhiên đập mạnh vào cửa kính ô tô, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo cho tài xế.
"Chú, đừng hoảng! Đừng hoảng! Mau mở cửa xe!!!"
Không phải không có cơ hội tự cứu mình khi xe rơi xuống nước, nhưng nhất định phải bình tĩnh mới được, Lâm Yên Nhiên cố gắng làm cho tài xế trên xe bình tĩnh trước.
Nhưng mà tài xế bên trong xe có lẽ bị tình huống này làm cho hoảng sợ, nửa ngày không lấy lại tinh thần, vẫn còn đang khóc lóc kêu gào chính mình.
"Chú!! Chú!!!"
Lâm Yên Nhiên lại đập mạnh cửa kính xe thêm vài cái nữa, thấy đối phương vẫn không có phản ứng, liền nhanh chóng bơi tới ghế phụ bên cạnh.
"Mau mở cửa!!! Mở khóa!!!"
Mạng sống của con người đang bị đe dọa, không có lý do gì để trì hoãn mỗi giây.
Trong lúc Lâm Yên Nhiên vỗ mạnh vào cửa sổ, gần như dùng giọng nói lớn nhất của mình, muốn đem thông tin quang trọng nhất trước mắt truyền đến người bên trong xe.
Lần này tiếng gọi của anh rốt cuộc cũng hiệu quả.
Người lái xe sững sờ trong một giây, cuối cùng nhận thấy rằng một người nào đó bên ngoài xe đang cứu viện.
Quá vui mừng, ông vội vàng vỗ vỗ cửa sổ xe, "Cứu mạng, cứu mạng!! Cầu xin cậu cứu Nhạc Nhạc."
Lâm Yên Nhiên gật gật đầu với ông, sau đó tiếp tục nhắc nhở ông, "Mở cửa xe trước, nhanh lên!"
Sau lời nhắc nhở của Lâm Yên Nhiên, tài xế dường như cũng nhớ ra mình có thể mở khóa, vội vàng quay người tìm kiếm trong xe.
Nhưng vừa rồi quá hoảng loạn, chìa khóa xe không biết bị ông ném tới chỗ nào.
Thời gian trôi qua từng phút, rõ ràng là chỉ vài giây, nhưng dường như hàng thế kỷ đã trôi qua.
Lúc này nước bên trong xe đã ngập qua khỏi đầu gối.
Mặt bé gái đầy máu lại bắt đầu khóc lên vì sợ hãi.
Không còn cách nào để chờ đợi nữa, Lâm Yên Nhiên trực tiếp dùng tay đập vỡ kính cửa sổ vài lần.
Nhưng loại kính chống cháy nổ này căn bản không có biện pháp đập vỡ.
Chiếc xe này tính kín cũng không tốt, không mất bao lâu nước đã ngập một nửa.
Cuối cùng người lái xe cũng tìm thấy chìa khóa đánh rơi dưới đồng hồ đo, sau khi mở khóa cửa, nhưng do áp suất bên trong và bên ngoài xe quá cao, hai người cùng nhau hợp lực đẩy cửa nhưng căn bản không mở được.
Lâm Yên Nhiên thấy kéo xuống như thế này không phải là biện pháp, nên hô to "Chú nhìn xem có búa an toàn trong xe không."
Vừa dứt lời, anh nhớ ra Cố Tư Nghiệp người đi cùng anh suốt quãng đường cũng có lái xe nên quay lại định nhờ đối phương tìm chiếc búa an toàn trên xe.
Kết quả anh mới vừa xoay người, liền nhìn thấy đối phương đã bơi về phía mình, trên tay vừa vặn cầm theo chiếc búa an toàn.
Giống như biết những gì anh nghĩ.
Lâm Yên Nhiên vui vẻ duỗi tay, trực tiếp nhận lấy từ tay đối phương.
Vào thời khắc nguy cấp như vậy, còn có thể nghĩ tới việc dùng vật này để cứu mạng như thế này, sự bình tĩnh cùng tỉ mỉ của Cố Tư Nghiệp thật sự không ai sánh được.
"Vẫn là anh chu đáo."
Lâm Yên Nhiên vẫn luôn cau mày, cuối cùng cũng có một chút ý cười trong mắt anh.
Để tránh gây thương tích cho những người bên trong, trước tiên anh đập kính cửa sổ phía sau, sau đó thò tay từ cửa sổ phía sau đập về phía cửa sổ ghế phụ.
Rầm một tiếng, kính xe rốt cuộc cũng bị đập vỡ.
"Cậu cứu em gái này trước, tôi đi đập cửa kính bên kia."
Cố Tư Nghiệp bình tĩnh nhận lấy chiếc búa an toàn từ tay Lâm Yên Nhiên và bơi về phía tài xế.
Cô gái nhỏ trên xe rõ ràng là sợ hãi và không ngừng khóc lớn.
Lâm Yên Nhiên vươn tay về phía cô bé, "Em bé đừng khóc, anh trai ở chỗ này."
Nói xong anh chỉ huy tài xế bên trong, cẩn thận từng chút một bế bé gái nhỏ ra khỏi cửa kính xe.
"Đừng khóc, không sao đâu."
Lâm Yên Nhiên thật cẩn thận ôm cô bé và dùng một tay bơi về phía bờ sông.
Cuối cùng, sau khi cứu được cô bé lên bờ, Lâm Yên Nhiên đặt cô bé trên bãi cỏ.
Miệng vết thương trên mặt cô bé vẫn đang chảy máu, trên mặt ướt đẫm nước mắt.
Cô bé nhìn người tài xế dưới sông, trong miệng đứt quãng kêu ông nội.
Lâm Yên Nhiên vội vàng dùng ống tay áo lau vết máu trên mặt cô bé, dặn dò "Ở chỗ này chờ một chút được không, anh lập tức đi cứu ông em lên."
Bé gái nhỏ không thể kiềm chế nước mắt của mình, nhưng lại cảm kích nhìn về phía Lâm Yên Nhiên, hiểu chuyện gật gật đầu.
Sau khi ổn định cô bé, Lâm Yên Nhiên lại nhảy xuống nước đi cứu ông cô bé.
So với thân hình nhỏ xinh của cô bé, thân hình mũm mĩm hơn 200 cân* của tài xế căn bản không lọt qua cửa sổ nổi.
(*) 100 cân = 50kg
Sau nhiều lần cố gắng bất thành, tài xế ngồi sụp xuống ghế một cách bất lực.
Cửa xe mở không được, cửa sổ xe cũng nhảy ra không được, nhìn nước đã sắp ngập đến ngực, ông cảm thấy tuyệt vọng.
"Tôi có phải ra không được hay không......"
Trong giọng nói đã không có khát vọng sống mãnh liệt như trước kia.
"Đừng lo lắng, chú có thể đi ra ngoài, nhưng từ từ."
Lâm Yên Nhiên vội vàng ra tiếng, cố gắng ổn định cảm xúc của đối phương.
Kết quả khi đang nói chuyện lại không cẩn thận sặc nước bọt, câu nói kế tiếp liền chưa nói ra tới.
"Chờ?"
Tài xế có chút không rõ, sống chết trước mắt, ông trong lòng thấp thỏm, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hai người trẻ tuổi trước mặt sẽ không nói dối mình.
Cố Tư Nghiệp nắm tay Lâm Yên Nhiên giữ cửa xe, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng anh.
"Có ổn không?"
Lâm Yên Nhiên lau nước sông trên mặt, gật gật đầu với đối phương, "Không sao."
Sau khi thấy Lâm Yên Nhiên bình phục, Cố Tư Nghiệp mới giải thích giúp Lâm Yên Nhiên cho người lái xe, "Chờ nước bên trong và bên ngoài xe bằng nhau, lúc này không có sự chênh lệch áp suất."
Nghe Cố Tư Nghiệp giải thích, người lái xe cuối cùng cũng bớt hoảng loạn.
Xe chìm xuống càng lúc càng nhanh, nước bên trong xe cũng càng ngày càng nhiều.
Không bao lâu, nước bên trong và ngoài xe cuối cùng cũng chững lại.
Lâm Yên Nhiên cùng Cố Tư Nghiệp trao đổi một ánh mắt.
"Chú, tới cùng nhau."
Lâm Yên Nhiên vừa dứt lời, hắn cùng Cố Tư Nghiệp đều vươn tay kéo mạnh cửa xe.
Tài xế bên trong nghe vậy cũng liền dùng sức đẩy cửa ra ngoài.
Với nỗ lực của ba người, cánh cửa lần này cuối cùng cũng mở ra!
Lúc lao ra khỏi cửa xe, người tài xế đã khóc trong hạnh phúc.
Ông biết, chính mình hoàn toàn sống sờ sờ là được hai thanh niên kéo từ quỷ môn quan trở về......
Tài xế được Lâm Yên Nhiên cùng Cố Tư Nghiệp người một tay kéo lên bờ, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, khóc lớn trong khi ôm đứa cháu gái ngoan của mình.
"Nhạc nhạc vừa rồi là ông không tốt, cháu không sao chứ."
"Cháu không có việc gì."
Cô bé lại khóc lên, nhưng sau khi nhìn thấy ông, đã không còn sợ hãi như trước nữa.
Gió đêm thổi từng trận lạnh lẽo.
Lâm Yên Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy hai ông cháu đều ổn.
Cuộc giải cứu tổng cộng kéo dài vài phút.
Bên này phát sinh động tĩnh lớn như vậy, chung quanh đã có người chú ý tới, mọi người đều lục đυ.c chạy chậm vây quanh lại đây.
Lâm Yên Nhiên thấy người vây lại đây không ít, liền nhanh chóng kéo tay Cố Tư Nghiệp chạy về hướng xe.
"Người càng ngày càng nhiều, chúng ta đi."
Hơn nửa đêm, anh còn cùng Cố Tư Nghiệp ngốc ở đây, nếu như bị mọi người chụp, chẳng phải là ngày mai trực tiếp bạo lên hot search?
Hôm nay phiền toái đối phương đủ rồi, anh không muốn lại làm phiền Cố Tư Nghiệp thêm nữa.
Cố Tư Nghiệp không có hất tay Lâm Yên Nhiên ra, mà khóe miệng mỉm cười đi theo đối phương cùng nhau chạy.
Ngay từ đầu là Lâm Yên Nhiên nắm tay hắn, sau lại biến thành hắn nắm tay đối phương.
Mãi đến khi lên xe, hai người mới tách tay ra.