Hiện tại đôi mắt của fans có bao nhiêu sắc bén? Thực tập sinh cứ ba ngày lại mặc đồ xa xỉ, đây là sợ người khác không biết kiểu dáng và nhãn hiệu?
Đây không phải là khoe khoang sự giàu có để tạo nhiệt độ sao?
Mọi người đều đến để cạnh tranh công bằng vị trí debut, nhưng Tuyên Diệc Hàm đã bày ra những chiêu trò về những tình tiết như vậy để tăng thêm sự thảo luận cho bản thân...
Các thực tập sinh phục hồi tinh thần sôi nổi dùng ánh mắt chỉ trích nhìn về phía Tuyên Diệc Hàm, người táo bạo hơn liền trực tiếp hỏi cậu ta "Vòng cổ cậu quý như vậy, tại sao lần trước lúc kiểm tra phòng không nộp lên?"
Tuyên Diệc Hàm có thể dám nói gì bây giờ.
Phương Túc cũng cảm giác được địch ý mọi người đối với Tuyên Diệc Hàm, vội vàng giúp cậu ta giải thích "Khả năng lúc ấy cậu ấy không rõ lắm."
Phương Túc nói lời này ra, một số thực tập sinh liền nhịn không được cười.
Là bị thiểu năng trí tuệ sao? Đồ đắt hay không đắt, lớn như vậy còn không phân biệt được?
"Loại đồ vật có giá trị như này vẫn là giao cho tổ tiết mục đi."
"Đúng vậy đúng vậy, lần sau lỡ không cẩn thận lại đánh mất thì phải làm sao."
Từng câu nói của mọi người, nghe vào tai Tuyên Diệc Hàm chính là mỉa mai cậu ta.
Cậu ta hiểu rằng mối quan hệ cá nhân giữa mọi người mà trước đây cậu ta đã dày công xây dựng, cũng bởi vì chuyện này mà bị hủy trong một sớm.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, là tôi bất cẩn." Tuyên Diệc Hàm vội vàng xin lỗi mọi người, "Tôi lập tức sẽ đem toàn bộ trang sức giao cho tiết mục tổ, mọi người yên tâm, về sau tôi cũng sẽ cẩn thận hơn."
Vốn dĩ là tới giáo huấn Lâm Yên Nhiên, kết quả chính mình hiện tại lại thành vai hề cùng bia ngắm.
Tuyên Diệc Hàm sớm đã cảm thấy cậu ta không thể ở nơi này được nữa, sau khi xin lỗi xong một giây cũng không lưu trực tiếp chạy.
Phương Túc cùng nhóm bạn cùng phòng của cậu ta cũng cảm thấy xấu hổ khi ở lại đây, sau khi xin lỗi Lâm Yên Nhiên cũng vội vàng chạy theo.
Sau khi đám đông giải tán, Cố Tư Nghiệp và Lâm Yên Nhiên cùng nhau đi xuống lầu.
Xác nhận đã không có camera nào theo sau, Lâm Yên Nhiên mới mở miệng "Cảm ơn anh vừa nãy giải vây cho tôi."
Khi anh nói chuyện, Cố Tư Nghiệp cũng mở miệng, "Xin lỗi, không nghĩ tới lại gây ra một hiểu lầm lớn như vậy cho cậu."
Lời nói của cả hai phát ra gần như cùng lúc.
Một lời cảm ơn và một lời xin lỗi.
Vô cùng ăn ý.
Cuối cùng, cả hai không nói nhiều mà chỉ cười với nhau và thôi không nói về những chuyện không hay vừa rồi.
"Đã muộn, tôi đưa cậu về, đêm nay tôi tự mình lái xe."
Cố Tư Nghiệp chủ động mời Lâm Yên Nhiên.
Lâm Yên Nhiên ngoài ý muốn lại tò mò, vốn định uyển chuyển từ chối, đối phương rồi lại nói.
"Xem như cho tôi cơ hội biểu đạt lời xin lỗi."
Lâm Yên Nhiên cũng không do dự, trực tiếp đi theo đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Trên những con đường ở ngoại thành rạng sáng chỉ lác đác vài chiếc ô tô qua lại.
Giọng nữ vang lên nhàn nhạt trong xe trầm thấp cất lên thêm chút tâm tình trong đêm tĩnh mịch cuối thu.
"Yên Nhiên, phiền toái giúp tôi điều hướng." Giọng của Cố Tư Nghiệp cắt ngang sự im lặng, "Con đường phía trước đang được xây dựng, vì vậy xin hãy đi đường vòng."
Chiếc xe sang trọng điệu thấp có mùi chanh sả thoang thoảng, Lâm Yên Nhiên đang ngồi nghe bài hát và ngắm nhìn cảnh sông tuyệt đẹp ngoài cửa sổ, quay đầu lại nhìn Cố Tư Nghiệp đang nghiêm túc lái xe.
Nhìn thấy đối phương đang chuẩn bị lấy di động trong túi, Lâm Yên Nhiên mở miệng ngăn lại.
"Dùng di động của tôi, anh lái xe đi." Sợ đối phương hiểu lầm, Lâm Yên Nhiên giải thích, "Di động của anh còn phải mở khóa, không tiện lái xe."
Cố Tư Nghiệp cười cười, "Được."
Lâm Yên Nhiên vội vàng mở di động ra, bắt đầu tìm kiếm phần mềm hướng dẫn.
Di động này không phải của anh, hiện tại sử dụng còn chưa quen lắm.
Mất khoảng mười giây để Lâm Yên Nhiên tìm thấy điều hướng.
Sau khi nhanh chóng nhập tên khu nhà của mình trên điều hướng, Lâm Yên Nhiên đem điện thoại của mình đặt trước mặt Cố Tư Nghiệp.
Một giọng nữ hướng dẫn vui vẻ vang lên, bắt đầu thông báo khoảng cách đến đích và thời gian sẽ đến.
Lâm Yên Nhiên tầm mắt dừng trên ca khúc đang được phát, rốt cuộc nhịn không được hỏi Cố Tư Nghiệp.
"Anh cũng thích Hoàng Hoàn Thiến sao?"
Cố Tư Nghiệp gật đầu, ôn nhu nói "Thích."
Đôi tay thon dài hắn xoay vô lăng một vòng, sau khi chiếc xe ô tô màu đen lại đi vào tuyến đường mới, lại bổ sung nói, "Hồi cấp ba, lúc ấy thường xuyên nghe."
"Tôi cũng bắt đầu nghe các bài hát của cô ấy khi học trung học."
Sự trùng hợp này làm Lâm Yên Nhiên phảng phất như tìm được tri kỷ, giọng điệu cả người trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hoàng Hoàn Thiến là một ngôi sao ca nhạc quá cố, khi ra mắt ở thế giới trước, bởi vì phong cách của cô tương đối kén người nghe, mặc dù không chìm nhưng cũng không phổ biến, cho nên mức độ nổi tiếng của bài hát và số lượng người hâm mộ so với những người thiên vương thiên hậu thì kém hơn rất nhiều.
Hơn nữa cùng với thời gian trôi qua, hiện tại rất ít người trẻ tuổi biết đến cô ấy, càng đừng nói là thích bài hát của cô ấy.
Cho nên hiện tại, yêu thích dòng nhạc này, thực sự là phi thường ít.
Trong quá khứ, Lâm Yên Nhiên chỉ biết một người bằng tuổi mình, cũng chỉ biết là một người có cùng niềm yêu thích, đối phương là anh em tốt năm cấp ba của anh.
Trước kia hai người chuyện gì cũng đều làm cùng nhau, có thể dễ dàng nói họ có sở thích và đam mê giống nhau.
Nhưng Cố Tư Nghiệp là cái trần nhà của giới giải trí, thế nhưng cũng giống mình, thích một ca sĩ tiểu chúng như thế, điều này làm cho anh vô cùng ngạc nhiên.
Loại cảm giác này, giống như ở thời không song song tìm được một vị tri kỷ.
Đặc biệt là phong cách nghe nhạc của Cố Tư Nghiệp cùng chính mình cơ hồ giống nhau.
Kể từ khi anh lên xe và nghe thấy, mỗi bài hát được phát trong xe đều là bài hát yêu thích của mình.
Tất cả những bài đó anh đã nghe không biết bao nhiêu lần khi không đọc sách.
Phát hiện đêm nay khiến Lâm Yên Nhiên, người đi vào thế giới tiểu thuyết, rốt cuộc cũng có thể tìm thấy dấu vết quen thuộc trong môi trường hư ảo lạ lẫm này.
Anh rốt cũng hiểu tại sao khi lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tư Nghiệp, lại có loại hảo cảm không thể giải thích được.
Cho nên là cùng một sở thích?
"Bài hát đầu tiên tôi nghe của cô ấy là 《 Gió đêm lẳng lặng thổi 》, tối hôm đó tôi và bạn trốn học cùng nhau đi đến bờ sông tản bộ, lúc đó gió sông thổi bài hát tình cờ đứng đầu danh sách phát. Giọng cô ấy rất nhẹ nhàng, cùng buổi tối ngày hôm đó rất hợp."
Bởi vì một bài hát gợi lại quá khứ, biểu tình trên mặt Lâm Yên Nhiên cũng sinh động hơn rất nhiều.
Cả người cao hứng, trong ánh mắt đều hiện lên tia sáng.
Cố Tư Nghiệp yên lặng nghe, cảm thấy hình ảnh mà Lâm Yên Nhiên miêu tả có chút quen thuộc, rồi lại không thể hình dung ra hình ảnh.
Lúc này trời đã về khuya, trên con đường này hầu như không có người đi đường.
Màn đêm mờ ảo, gió bên sông thổi phất phơ qua rất có cảm giác nghệ thuật.
Cố Tư Nghiệp lúc này mới quay đầu nhìn Lâm Yên Nhiên, đang định nói với anh rằng đây cũng là thời điểm thích hợp để nghe 《 Gió đêm lẳng lặng thổi 》thì nghe thấy một tiếng nước thật lớn từ bờ sông truyền đến.
Một chiếc ô tô màu đen lao thẳng xuống sông.
Lâm Yên Nhiên, người muốn tiếp tục trò chuyện với Cố Tư Nghiệp, tình cờ nhìn thấy cảnh này, lo lắng hét lên: "Cố Tư Nghiệp mau dừng xe! Một chiếc xe đang lao xuống nước!!"
Cố Tư Nghiệp nhanh chóng đạp phanh lại, đem xe tấp vào lề.
Nhưng mà xe còn chưa dừng lại, Lâm Yên Nhiên ngồi ở ghế phụ ném điện thoại qua một bên, đẩy cửa xe trực tiếp lao thẳng ra ngoài.
Anh nhanh chóng chạy đến bờ sông, vừa chạy vừa nhìn bốn phía, phát hiện không có biện pháp cứu hộ nào khác ngoại trừ cây.
Khi sắp đến bờ sông, Lâm Yên Nhiên nghe được bên trong xe truyền đến từng trận kêu gọi "Cứu mạng" cùng với tiếng khóc của bé gái.
Biết trên xe có một đứa trẻ, Lâm Yên Nhiên không chút do dự, trực tiếp nhảy xuống sông bơi lại chỗ ô tô.
Anh đã bơi từ khi học tiểu học, hơn nữa tốc độ bơi rất nhanh, không đến vài giây liền bơi tới bên cạnh ô tô.