Trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, người phụ nữ bị bắt quỳ ở trên giường, đầu bị người đàn ông ghìm chặt, côn ŧᏂịŧ ra vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô một cách thô bạo.
Trúc Huyên há to cái miệng nhỏ, nước miếng không thể kiểm soát liên tục chảy ra, nhỏ xuống đôi gò bồng đảo trắng sữa đã đỏ ửng vì bị cào. Trúc Huyên khó chịu đến mức sắp phun ra, trong cổ chỉ có thể phát ra một âm thanh "uh-uh", bàn tay nhỏ bất lực đập vào cơ bụng rắn chắc muốn Chu Trọng Yến dừng lại.
Chu Trọng Yến mất hứng, dùng một tay giữ bàn tay của Trúc Huyên, côn ŧᏂịŧ ra vào miệng ngày càng dữ dội hơn, vẻ mặt hắn đầy du͙© vọиɠ, khuôn mặt đẹp trai hếch lên thở hổn hển, một tay hắn ôm chặt đầu Trúc Huyên, " Anh sẽ huấn luyện em thật tốt, hai cái miệng nhỏ trên dưới đều có thể gϊếŧ chết anh."
Hắn ra vào không biết trong bao lâu, bắn cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc nóng vào miệng Trúc Huyên, Trúc Huyên muốn ghé vào mép giường nôn mửa, nhưng khuôn mặt cô lại bị bàn tay dài của Chu Trọng Yến nắm, buộc cô phải làm theo biểu cảm của hắn. Khuôn mặt đẹp trai sau khi phát tiết lại càng lơ đễnh.
Đôi mắt hoa đào của Chu Trọng Yến tràn đầy sự giễu cợt và căm hận mãnh liệt, đôi mắt đen nhánh như thể đang ấp ủ một cơn bão giông, hắn hỏi Trúc Huyên: “Nói cho anh biết, vừa rồi là anh cưỡиɠ ɧϊếp em hay là em tự nguyện làm?"
Trái tim Trúc Huyên như đột nhiên bị ai đó bóp nát. Trong nháy mắt, đôi mắt đã ướt sũng, chuyển ánh mắt đi chỗ khác, "Em tự nguyện."
"Anh không cưỡиɠ ɧϊếp em, phải không?"
Trúc Huyên nhắm mắt lại và lắc đầu, "Không."
Chu Trọng Yến ngồi ở bên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Trúc Huyên trên giường, giọng điệu tùy ý như thể đang đối xử với gái điếm rẻ rúng, "Rất ngoan, không uổng công anh bỏ tiền chỉ để ngủ với em một lúc.”
Ngày hôm đó, khi Trúc Huyên rời khỏi nhà họ Chu thì trời đã tối sầm, cô thẫn thời đi trên đường, không khóc, có chút giống như linh hồn lang thang lại có chút giống như cát bụi, như thể cô không tồn tại.
Nói thật kỳ lạ, khi Trúc Huyên đến thì cảm thấy thế giới rất yên tĩnh, khi rời đi, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua kẽ lá, thế giới đột nhiên trở nên rất ồn ào, nhưng cô lại không thể nghe thấy âm thanh trong chính mình, như thể chỉ trong một đêm, tất cả đều biến mất.
......
Bốn năm sau.
Khi Trúc Huyên trả lại chiếc váy mà cô vừa thay cho nhân viên, điện thoại của cô đột nhiên reo lên, có một tin nhắn chuyển khoản, và ghi chú là Triển lãm ô tô thứ bảy và chủ nhật.
Như thường lệ, Trúc Huyên giữ lại một nửa trong số 1.800 nhân dân tệ và chuyển nửa còn lại cho Phương Oánh.
Phương Oánh nhanh chóng trả lại 438.400 nhân dân tệ, tiến thêm một bước tới mục tiêu nhỏ.