Lai Như Phong Vũ

Chương 13: Chúng ta liên minh đi

Tính đến hiện tại, Mạc Cố vào Hắc Thủy Cát đã một tháng.

Nàng thành công trở thành 'vật' được phớt lờ đối với toàn bộ đám sát thủ trong Cát, chẳng ai rỗi hơi để mắt đến một nha đầu, còn là nô ɭệ nhỏ nhoi chỉ biết suốt ngày quét dọn.

Đối với hai mươi mốt hạ nhân kia, Mạc Cố cũng không qua lại nhiều, hầu hết thời gian của nàng đều 'lau dọn' mọi ngóc ngách từ sáng sớm cho đến tận khuya, bọn họ đều sớm đã ngủ yên giấc.

"Tiểu Nương về rồi à."

Mọi ngày lúc nàng xong việc thì mọi người đều đã ngủ, như thường lệ nàng sẽ đến nhà bếp, ăn xong mới trở về ngủ, không ngờ hôm nay lại có người còn ở đây.

"Nhị thẩm, thẩm chưa ngủ sao?"

Hơi ngạc nhiên một chút nhưng nàng cũng không để tâm cho lắm, Mạc Cố mở cái l*иg hấp ra tìm cái bánh bao như thói quen.

"Ấy, hôm nay không có bánh bao, tiểu Anh không để dành cho ngươi được. Nhị thẩm mới nấu chút cháo, ngươi mau ăn đi kẻo nguội."

"Nấu cho ta sao...?"

Mạc Cố không ngờ tới, giờ này vẫn có người còn thức, chỉ để nấu cho nàng bát cháo sao?

"Không phải ngươi thì còn ai ăn giờ này, ta nói này tiểu Nương, đừng giành hết công việc của tiểu Anh với tiểu Hồng mà làm như vậy, dù sao ngươi cũng chỉ hơn tiểu Anh nhà ta có vài tuổi."

Nhị thẩm là thẩm thẩm của tiểu Anh, lúc trước định bán thân lấy tiền đưa cho tiểu Anh đem về nhà, ai ngờ cả hai đều bị 'bán' hết.

"Đa tạ Nhị thẩm."

"Được rồi, ngươi ăn mau rồi về ngủ, ta đi trước đây."

"Vâng."

Mạc Cố vẫn chưa ăn, nàng ngồi đó thất thần nhìn bát cháo một lúc lâu, đến khi hồi thần lại thì bát cháo đã nguội lạnh, nàng múc từng thìa lên đưa vào miệng. Rõ ràng cháo không cay nhưng khoé mắt nàng lại hơi đỏ...

Lúc trước nấu đồ ăn cho Mạc Cố hình như chỉ có cha, nương, cùng Lý thẩm và đại tỷ, Phong ca trong phủ. Hiện tại bát cháo giữa đêm này lại không phải ai trong số bọn họ nấu nữa...

Ra khỏi nhà bếp, Mạc Cố cũng không quay về phòng ngủ. Nàng đi qua dãy hành lang trên lầu hai, tìm một chỗ ngồi xuống, khoanh tay tựa người lên lan can, nửa ngồi nửa nằm.

Nhìn từ đây ra xung quanh, Hắc Thủy Cát quả thực rất rộng. Thỉnh thoảng có một, hai nhóm cấp 10 đi trực đêm qua lại.

Một tên hắc y trong đoàn trực đêm ngang qua thấy có người trên lầu, nhận ra là người nào liền lên tiếng:

"Ngươi sao lại ở đây, có biết bây giờ là canh mấy rồi không hả!?"

"A! Thật ngại quá... ta... ta chỉ là không ngủ được nên ở đây ngắm trăng một lát."

"Cái gì!? Ngắm trăng? Ta có nghe lầm không?"

"Hahaha, các huynh đệ có nghe gì không... hahaha cười chết ta rồi..."

"'Tiểu nha đầu ban đêm ngồi ở Hắc Thủy Cát ngắm trăng', tin này mà lọt ra ngoài chắc người ta cười rụng răng mất... hahaha..."

"...".

Đúng là bọn điên!

"Các người không đi trực đêm lại đứng đây cười không sợ Cát chủ trách phạt sao?"

Mạc Cố khỏi cần nhìn cũng biết, cái giọng lạnh tanh này không phải La Du thì là ai.

Hắn cùng Tư Mã Kỳ vừa xong việc đang trên đường về ngủ, thấy tiểu nha đầu bị bắt nạt khó tránh khỏi sinh lòng giúp đỡ nàng ta một chút.

Mạc Cố hơi hơi nhướng mi. Hôm nay là ngày gì đặc biệt hay sao đêm hôm khuya khoắt ai cũng chưa ngủ.

"Hừ, hai tên cẩu nô tài các ngươi cũng xứng nói chuyện trách phạt với bọn ta sao, cũng không xem lại thân phận của mình là gì."

Tư Mã Kỳ: "Sao nào, thân phận bọn ta thấp hèn, mấy năm qua các ngươi cũng không dám gϊếŧ chúng ta, không phải sao?"

"Đại--"

"ca--"

"trực--"

"đêm."

"..."

"Ngươi!!"

"Cmn, các ngươi thử xem ta có dám gϊếŧ các ngươi không. Tên khắc tinh họ Mạc kia chết rồi, bây giờ chúng ta còn phải sợ Liên Chi quốc và Nhĩ Lê quốc cỏn con sao."

Một tên trong nhóm rút kiếm bước ra nhìn có vẻ muốn gϊếŧ người thật. Mạc Cố tựa người trên lầu, rũ mắt nhìn xuống, âm thầm quan sát tình hình.

Chỉ là tên kia chưa kịp làm gì đã bị vài tên khác cản lại.

"Này!!! Cát chủ vẫn còn chưa nói gì đâu, lỡ xảy ra chuyện ngươi gánh nổi không?"

"Đúng đó đúng đó, trông tình hình bọn chúng cũng không sống được lâu nữa đâu, ngươi vẫn nên bình tĩnh lại đã."

"Hừ, các ngươi cứ đợi đấy mà xem, chúng ta đi!"

Nhóm hắc y cuối cùng cũng rời khỏi, vòng qua bên khác tiếp tục đi tuần tra.

La Du và Tư Mã Kỳ cũng không có ý định về ngủ, cả hai cứ thế phi 1 cái, bay lên lầu hai chỗ Mạc Cố đang đứng.

"Các huynh cũng biết võ công!?"

La Du: "Sống chung với đám sát thủ mười mấy năm, không biết nhiều cũng phải biết ít."

Tư Mã Kỳ: "Nhóc con ngươi sao lại chưa đi ngủ nữa, dây vào đám kia không mấy tốt đẹp đâu."

"Ta nhớ người nhà... không ngủ được."

Tư Mã Kỳ: "Bọn ta cũng vậy nha."

Không biết gãi trúng chỗ nào, tựa như nghe được câu chuyện khôi hài, nàng lại nghiêng ngả cười cười lắc đầu.

"Phì...hahaha...huynh ngay cả nói dối cũng không biết sao Tư Mã Kỳ."

"Hai người còn nằm trong tã đã bị bắt đem đến đây, nhớ được người nhà nào sao?"

"!!"

Cả La Du và Tư Mã Kỳ đồng dạng đều bị câu nói kia của Mạc Cố dọa cho sợ, nhưng nhiều hơn vẫn là ngạc nhiên.

La Du trầm mặt đánh giá người trước mặt, lạnh giọng hỏi: "Ngươi sao lại biết chúng ta vào đây lúc nào?"

Mạc Cố hai mắt đen láy ngắm trăng sáng, lại chầm chậm nói: "Trong nhân gian lẫn sử sách đều nói, Hắc Thủy Cát sau trận đại chiến với hộ quốc tướng quân Mạc Bắc Ly đã bắt cóc hai hoàng tử của Liên Chi và Nhĩ Lê làm con tin, bảo hộ toàn Cát bình yên hơn chục năm qua."

Nói xong nàng lại quay sang nhìn hai người trước mặt, Giọng nói pha chút cợt nhã bông đùa: "Không đúng sao?"

Tư Mã Kỳ: "Ngươi biết thân phận của chúng ta từ lúc nào?"

"Lần đầu gặp mặt đã biết."

"!!"

Không thể phủ nhận, người này cực kì mang đến cảm giác nguy hiểm vô hình cho bọn họ.

Nhận ra điều đó, nàng không nhanh không chậm giải thích thêm: "Không cần phải ngạc nhiên như vậy, hai hoàng đế của Liên Chi và Nhĩ Lê không phải cũng họ La và Tư Mã sao?"

"Ngươi rốt cuộc là ai?" La Du tựa như không kiên nhẫn mà hỏi, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm người trước mặt.

Trước mặt họ tiểu Nương không còn là nữ hài tử bình thường nữa, đối với hành động lời nói của nàng đều toát ra mùi nguy hiểm khiến đối phương phải đề phòng.

"Không phải là người của Hắc Thủy Cát."

Tư Mã Kỳ: "Cái đó đương nhiên chúng ta biết. Chỉ là.... ngươi có thù với chúng sao?"

Cất đi giọng nói bông đùa, nàng ghì chặt từng chữ như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác, hai tay nắm chặt lại.

"Thù diệt gia!"

La Du lúc này cũng không còn đề phòng nữa, môi khẽ nhếch lên, quay lại phóng tầm mắt nhìn ra xa.

"Hắc Thủy Cát nhận tiền gϊếŧ người khắp nơi, kẻ thù cũng không ít."

"Này, ngươi không sợ ta bắt ngươi lại giao cho Cát chủ lập công sao?" Tư Mã Kỳ cũng thả lỏng tâm tình hỏi đùa, chỉ là không ngờ nàng ta vậy mà trả lời chắc nịch.

"Các huynh sẽ không."

La Du: "Sống ở đây đừng có tùy tiện tin người."

Mạc Cố mấy ngày qua sao có thể không thấy cách hai người bọn họ đối xử với hạ nhân như thế nào, mối quan hệ với sát thủ của Hắc Thủy Cát cũng là ngươi sống ta chết.

"Ta không tin người ở đây, ở Hắc Thủy Cát, ta tin hai vị hoàng tử ở Liên Chi quốc và Nhĩ Lê quốc."

Nói xong Mạc Cố lại hơi trầm ngâm, không gian xung quanh rơi vào yên tĩnh, suy nghĩ cái gì đó, nàng nhỏ giọng, không đầu không đuôi hỏi:

"Hai người có hận ông ấy không?"

Tư Mã Kỳ: "Ngươi nói ai, Cát chủ?"

"Không phải, là Hộ quốc tướng quân - Mạc Bắc Ly, vì ông ấy năm đó gϊếŧ hơn nửa người của Hắc Thủy Cát, Cát chủ mới bắt cóc các huynh về đây gần hai mươi năm."

La Du tựa như không hài lòng câu hỏi của nàng, hắn ra vẻ khó chịu đáp lại.

"Tại sao lại hận ông ấy chứ, năm xưa Hắc Thủy Cát mới lập nên không biết kiên kị đi khắp nơi lạm sát người vô tội, dân chúng oán thán, một mình ông ấy dám xông lên đây trừ hại cho dân cho nước, là bậc anh hùng đáng ngưỡng mộ..."

Nghe được lời muốn nghe nàng hơi mỉm cười, một chút lại nghiêng đầu thắc mắc nói.

"Không phải hai người từ nhỏ ở trong Cát sao, sao lại biết ông ấy trừ hại cho dân, chẳng lẽ bọn chúng trong này ca tụng kẻ thù của mình à."

Tư Mã Kỳ nhanh nhảu đáp lại: "Trong Cát có sách, năm nào bọn chúng cũng đem một đống tư liệu bên ngoài về tiện cho việc thực hiện nhiệm vụ."

"Mà Mạc Bắc Ly cũng thật tài giỏi nha, xông thẳng vào một mình gϊếŧ hơn năm mươi tên, chỉ tiếc là..."

"Vậy...các người có muốn ra khỏi đây không, trở về nhà của các người."

"Hả? À...Ngươi nghĩ chúng ta không muốn sao, hai người bọn ta từng thử chạy trốn một lần...kết quả vẫn là bị đem về hành hạ sống không bằng chết...Thật vô dụng."

La Du nghe Tư Mã Kỳ nói tới đây liền hơi cuối gằm mặt, thở dài khe khẽ, nếu không chú ý có lẽ sẽ không nghe thấy.

"Ta có thể đưa các người cùng bọn họ ra khỏi đây, về nhà!"

La Du nhếch khóe môi không chút che giấu ý chế giễu."Chỉ dựa vào ngươi mà đòi gϊếŧ chúng, mơ mộng hão huyền!"

Tư Mã Kỳ ngay lập tức cũng gật đầu tán thành: "Đúng vậy, ngươi đừng đi tìm chết, hai người bọn ta hợp lại cũng chỉ đủ gϊếŧ được vài tên cấp chín thôi."

Tựa người ngả ngớn trên lan can. Mạc Cố nhìn hai người bên cạnh hơi lắc đầu xong lại chống cằm, phun ra một câu thiếu đòn.

"Ta không vô dụng như các người!"

"...".

Ha, tiểu hài tử này cũng thật kiêu.

"Ta vào được chắc chắn sẽ ra được, nếu tách từng nhóm ra, ta hiện tại đã có thể gϊếŧ chết tất cả từ cấp một đến cấp mười."

"!?..."

Tư Mã Kỳ nghe xong bật dậy thẳng lưng, tròng mắt mở lớn không giấu nổi sự ngạc nhiên.

"Ngươi đùa à!?."

Chỉ nói miệng đúng là không tin nổi. Dù sao tiểu Nương trước mặt họ chỉ là tiểu nha đầu mười bốn tuổi, bằng tuổi nàng với cái vóc dáng, thân hình mảnh mai còn chưa nói, đứng thẳng miễn cưỡng chỉ cao tới ngực bọn họ.

"Đợi thêm một thời gian các người sẽ biết ta đùa hay không đùa."

La Du: "Ngươi giúp chúng ta ra ngoài được không ta không cần biết nhưng chỉ mong ngươi đừng lôi chúng ta vào chỗ chết là được."

"Đúng vậy, đúng vậy, ta vẫn còn muốn có cơ hội ngắm nhìn thế giới bên ngoài nữa nha."

"Yên tâm, ta sẽ không thua đâu, chỉ là..."

"Chỉ là gì?"

"Chúng ta... liên minh đi!"