Lai Như Phong Vũ

Chương 12: Trong tầm ngắm

Mạc Cố là con gái của Vân Phi - đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành, lại thêm cha nàng cũng là tướng quân soái khí ngút trời.

Nói về vẻ bề ngoài của nàng, không kiều diễm xinh đẹp bằng trưởng tỷ. Thế nhưng dạo trước chỉ vô tình bị bắt gặp trên đường, Mạc Cố liền được xếp vào danh sách mỹ nhân ở Đô thành.

Lúc ở Bắc Liên thành nàng giả làm khất cái nên cả người rách rưới mặt mày lấm lem không nhận ra, hiện tại tắm rửa sạch sẽ, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ xinh đẹp non nớt hiếm có.

"Nếu ngươi không muốn thu hút đám ác nhân trong kia thì tìm cách che lại cái khuôn mặt đó đi."

La Du mặt không có biểu cảm nhưng cũng âm thầm đánh giá nữ hài này có bao nhiêu mị lực khiến người khác chú ý.

Mạc Cố ngẩn ra, cũng may có hắn nhắc nhở không thì đã gặp rắc rối to. Người này vậy mà là tên có lương tâm, nếu đổi lại là người khác, không biết thay vì nhắc nhở thì đã làm gì rồi.

Mạc Cố quay lại hồ nước soi mặt mình một lát, suy nghĩ một lát liền hết cách, lấy tay trét chút bụi đất lên mặt, bôi bẩn đi.

"Ngươi nghĩ người trong Cát sẽ để một đứa bẩn thỉu hầu hạ đi lại trước mặt bọn họ sao?"

"!..."

Quả thật là không được, lấy vải che mặt thì càng khơi dậy sự tò mò của người khác.

Mạc Cố vốc nước rửa mặt, quay lại nhìn La Du hỏi: "Ở đây có son phấn không, ta có thể hóa trang."

La Du nhíu mày có vẻ nghi hoặc, nữ hài nhỏ như vậy lại có thể biết hóa trang sao?

"Trước kia ta có ở cạnh một vũ cơ, nàng ta có dạy ta một chút hóa trang để che mắt nam nhân." Thấy hắn không tin, Mạc Cố chỉ đành bịa chuyện.

Thật ra cũng không tính là bịa chuyện, trước kia đại tỷ theo mẹ học ca hát, nhảy múa, trang điểm,...Mạc Cố nhìn hoài quen mắt nên cũng biết một chút.

"Ngươi đợi ta một lát."

"Đa tạ."

La Du nói xong đi vào trong mất hút. Lát sau hắn quay lại, trên tay cầm hộp son phấn cũ, có lẽ là đồ bỏ của nữ sát thủ nào đó.

Sau một hồi bôi bôi trét trét cuối cùng cũng xong, mặt của Mạc Cố lúc này hai bên má hơi đỏ như bị rộp da, còn thêm một đống tàn nhan chấm ly ti...

La Du cũng không ngờ, dung nhan một người lại có thể thay đổi đến như vậy.

Xong xuôi thì cũng đã gần trưa. Hai người quay trở về căn phòng cũ thì mọi người cũng đã dọn dẹp xong. Căn phòng lớn trở nên sáng sủa, đủ 20 chỗ ngủ rải đều hai bên tường.

La Du bắt đầu dặn dò: "Từ hôm nay các người sẽ bắt đầu làm việc luôn, còn về việc bỏ trốn, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, nếu không muốn chết thì cứ yên phận."

Tư Mã Kỳ cũng đang khoanh tay tựa vào tường, lớn tiếng phá tan bầu không khí: "Ngươi cũng thật là, mới gặp mọi lần đầu, hung dữ cái gì chứ."

"Ấy, không ngờ tiểu khất cái cũng khá đáng yêu nha."

Mặt dù đã hóa trang hơi xấu chút nhưng khuôn mặt Mạc Cố có đường nét hài hoà, nhìn vào cũng thấy có phần thuận mắt.

Tam An đang vỗ gối bộp bộp, giở tính thư sinh mà húng hắn: "Gọi nàng ta là tiểu Nương! Gọi khất cái không sợ cô nương nhà người ta buồn hay sao!?"

Tiểu Anh đi nhanh tới, ngước mắt nhìn Mạc Cố: "Tiểu Nương tỷ tỷ, tỷ ăn gì chưa, đệ có đem bánh bao về cho tỷ này."

Tiểu Anh chính là tiểu đệ lúc trong rừng cho nàng cái bánh nhỏ. Xem ra mọi người đã ăn uống xong rồi.

"Đa tạ tiểu Anh, quả thật có hơi đói."

Đưa tay nhận lấy cái bánh, Mạc Cố không đói lắm, lại diễn tốt thói quen của ăn mày, nhai lấy nhai để, phải nói cái này nàng diễn cũng thật giống.

La Du không muốn lãng phí thời gian, gõ ngón tay lên ván cửa: "Được rồi. Bắt đầu từ chiều nay các ngươi tự phân chia công việc. Gánh nước, chẻ củi, nấu nướng, giặc y phục, lau chùi, dọn dẹp...việc vặt ở đây ai làm được cái gì thì tự giác mà làm."

"Làm không tốt cẩn thận hai mươi cái mạng cũng không đủ chịu phạt. Nếu lười biếng đồng nghĩa với việc các ngươi vô dụng, mà vô dụng thì kết cục là bị vứt xuống núi, các ngươi tự mà nghĩ kĩ."

"...!"

Bị vức xuống đó không phải làm mồi cho sói thì cũng bị sập mấy cái bẫy chết người. Cho mười lá gan họ cũng không dám.

"Có việc gì cần thì tìm ta và Tư Mã Kỳ, đừng dại dột mà tìm mấy tên hắc y kia."

"Cái đó...chúng ta bị bắt đi vội quá nên không có đem y phục a, ngươi tìm cho chúng ta được không..." Kha thẩm cẩn thận lên tiếng hỏi.

Tư Mã Kỳ: "Ở đây chỉ có y phục người lớn thôi."

"Ý... như tiểu Nương cũng được này, nhưng mà còn hai hài tử kia nhỏ quá chắc không ổn rồi."

Có người dơ tay lên đỡ tráng, có người ngồi vuốt mặt thở dài, một bộ dạng chán nản không muốn nói. Cmn đúng là bọn điên không sai. Tiểu Nương lớn hơn một chút thì miễn cưỡng được, bắt hai đứa nhỏ kia về làm gì.

La Du: "Ta đem y phục cũ đến, các người tự sửa lại cho chúng."

Tư Mã Kỳ: "Xem ra chỉ còn cách đó thôi, chúng ta cũng không có xuống núi được."

Mấy ngày sau mọi việc trong Cát vẫn diễn ra như thường. Chủ yếu là có thêm hai mươi con người đi qua đi lại làm việc thôi.

Ba đứa trẻ cộng thêm tên thư sinh được phân chia công việc nhẹ nhất là quét tước dọn dẹp.

Mà 'tiểu Nương' cũng không bỏ lỡ cơ hội, nàng nhận phần lau chùi nhìu nhất, lấy lí do là hai hài tử kia quá nhỏ không nên làm nhiều.

Trong thời gian bảy ngày, nàng lau chùi tất cả các phòng ốc ở đây, bao gồm cả phòng của Cát chủ.

"..."

Không sai, ngoài chỗ Cát chủ, còn các chỗ khác của sát thủ từ cấp một đến năm đều do nàng lau dọn.

Công việc của hạ nhân chính là như vậy.

Còn lại mấy tiểu viện cấp sáu đến mười là của ba người kia. Tuy toàn Cát rất rộng nhưng nàng không bỏ lỡ cơ hội này, cật lực thay phiên lau chùi khắp nơi trong Cát.

Sở dĩ bọn chúng để nàng lau chùi phòng ốc của mình vì toàn bộ Hắc Thủy Cát ngoài hơn một trăm tên sát thủ và Cát chủ ra thì chỉ còn hai mươi hai người làm hạ nhân. Hai mươi người mới đem về cùng La Du và Tư Mã Kỳ. Mà bọn kia làm sát thủ cũng không muốn tự mình làm sai vặt.

Thời gian gần đây vì tiểu cô nương nàng có thể tự do ra vào khắp nơi nên cũng đã thu được không ít thông tin có ích.

Tỷ như thói quen của mấy tên sát thủ, tỷ như Cát chủ vì tin Mạc Bắc Ly xuống mồ mà hoan hỉ cả mấy tháng trời, buông bỏ phòng bị hơn chục năm, ra lệnh mua nô ɭệ về sai vặt.

Trừ việc lau dọn phòng ốc, nàng còn tận dụng 'lau dọn' ở đấu trường tranh cấp bậc, bảng nhiệm vụ nhân lực. Ngày đêm rảnh rỗi nàng lại lau dọn, tiện thể 'ngắm' bọn ác nhân luyện tập chiêu thức hay cách dùng độc với cặp mắt 'ngưỡng mộ' không thôi.

Cứ như thế qua hết một tháng, ai đi làm nhiệm vụ gϊếŧ người thì gϊếŧ người, ai dọn dẹp, gánh nước, chẻ củi, giặc đồ thì cứ làm.

Tưởng như mọi thứ bình thường nhưng tất cả đều đang nằm trọn trong tầm ngắm. Thời thời khắc khắc, Mạc Cố luôn nhìn chằm chằm tất cả những tên súc sinh đáng hận - trong mắt nàng, đều là những cổ thi thể biết đi.