Một đêm nọ, Kim Tử Duyệt vội vội vàng vàng, ba chân bốn cẳng chạy đến công ty.
Đúng là muốn gϊếŧ người mà! Không sớm không muộn lại cứ đúng hôm nay bố anh về nước, cũng không báo trước một câu để anh còn chuẩn bị.
Chuẩn bị cái rắm ấy! Văn kiện hợp tác liên doanh của công ty anh còn chưa đọc qua, nếu ngày mai bị hỏi nhất định sẽ bị giáo huấn một trận. Có lẽ anh còn bị chuyển đến phòng kỹ thuật làm lại từ đầu nữa. Nghĩ đến đó, Kim Tử Duyệt đổ mồ hôi lạnh, lão già ấy lần nào cũng giở trò đó để thử anh, nhưng thế quái nào lần nào anh cũng ngu ngốc bị lừa.
Kim Tử Duyệt đến công ty để lấy tài liệu, định bụng sẽ học thuộc cả đêm nay, thư ký đã đặt sẵn phần văn kiện trên bàn, anh còn định ngày mai mới xem qua.
Chắc chắn ai đó đã mách lẻo với ông, khiến cho anh trở tay không kịp. Lão già ấy thích nhất là đùa giỡn anh, bất luận như thế nào, lần này anh cũng không để ông ta thắng.
Thang máy mở ra, Kim Tử Duyệt đi thẳng đến phòng mình, anh không nghĩ đến công ty giờ này vẫn còn có người. Thẳng đến khi nhìn thấy một bóng người màu trắng trước mặt đang lắc lư, lảo đảo tiến vào phòng nghỉ. Kim Tử Duyệt chôn chân tại chỗ.
Có trời mới biết, từ nhỏ anh đã sợ ba cái thứ ma quỷ đó rồi.
Đèn phòng nghỉ sáng lên, rọi đến hành lang tối tăm. Kim Tử Duyệt thở hắt, thầm nghĩ nếu như gọi bảo vệ, thì sẽ bị trêu chọc nói mình sợ ma, khác nào vạch áo cho người xem lưng cơ chứ. Chắc chắn sẽ bị cười chết mất.
Nương theo ánh đèn, Kim Tử Duyệt mạnh dạn đi về phía phòng nghỉ, càng đến gần, thanh âm bên trong truyền đến càng rõ ràng.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt…
Kim Tử Duyệt ghé tai sát vào tường, mơ hồ có thể cảm nhận được trong phòng nghỉ có thứ gì đó đang di chuyển, vừa định dùng hết sức tông cửa xông vào thì bóng trắng trong đó lại lắc lư đi ra.
Hai người tình cờ chạm mặt nhau.
Kim Tử Duyệt trừng mắt nhìn Trương Mộ Li ngậm bàn chải đánh răng trong miệng đang ngơ ngác nhìn anh.
“A!!!”. Hai người đồng thanh hét lên, bàn chải đánh răng của cô rơi xuống mũi giày của Kim Tử Duyệt khiến giày anh ta dính đầy bọt kem đánh răng.
“Cô đang làm gì vậy?!”. Kim Tử Duyệt cư nhiên bị dọa sợ, cô ta nửa đêm còn mặc bộ đồ ngủ màu trắng lang thang trong công ty anh!
“Tôi đang đánh răng! Anh đột nhiên đứng chắn ở cửa, muốn dọa chết người khác à?”.
Trương Mộ Li nghĩ bụng anh ta nhất định bị vong nhập.
“Cô không có nhà sao? Đánh răng ở đây, đây là công ty, không phải nhà cô!”. Kim Tử Duyệt lay nhẹ cà vạt, hình tượng suýt chút nữa bị hủy hoại, cũng may không phải ma.
Hai ngày không gặp, anh còn tưởng cô đã từ chức rồi chứ. Không ngờ tối nay anh lại gặp cô.
“Tôi đang làm việc, đang tăng ca anh không thấy sao?”. Nhận thấy người trước mắt là tổng giám đốc, không phải ma quỷ. Trương Mộ Ly mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực tự an ủi trái tim đang hoảng sợ.
“Tăng ca?”. Kim Tử Duyệt nhìn cô từ đầu xuống chân: “Tăng ca còn mang theo đồ ngủ? Cô ở công ty à?”.
Không ngờ Trương Mộ Li thực sự gật đầu: “Gần đây tôi bận lắm, nhà lại xa, không có thời gian về”.
Cô không giống như đang nói dối, nhưng Kim Tử Duyệt vẫn nhướng mày vẻ mặt khó tin, hỏi ngược lại: “Tổng vụ còn bận hơn cả Phòng đối ngoại à?”.
Ban đầu anh nói ra chỉ để chế giễu vì cô hơi khoa trương, nhưng Trương Mộ Li lại không nhận ra sự mỉa mai trong lời nói đó, lập tức phàn nàn như đang tâm sự với bạn thân:
“Tôi bận lắm, thật sự rất bận luôn đó. Bây giờ nhắm mắt tôi còn thấy đầy sao bay xung quanh, nhìn thấy mấy con số thôi là tôi muốn nôn sạch sẽ. Tôi còn mơ thấy những tòa nhà được xây lên bằng những con số, sau đó chúng lần lượt sụp xuống như ngày tận thế vậy!”.
“Dừng dừng dừng, giấc mơ của cô không ai hứng thú nghe đâu!”. Bị khí thế của cô dọa sợ, Kim Tử Duyệt còn thầm nghĩ bộ Tổng vụ bận đến thế sao?.
Nhưng dù bận rộn thì cũng là cô tình nguyện, ai bảo cô không đến cầu xin anh, cho cô trở lại bộ phận tiếp thị cơ chứ.
“Cho dù là tăng ca, thì cô ở đây làm gì? Không phải Tổng vụ ở tầng hai sao?”.
Trương Mộ Li xấu hổ cười:
“Tổng giám đốc, tôi sợ lạnh. Phòng nghỉ ở tầng hai không có nước nóng, các tầng khác đều có nhân viên đang tăng ca. Suy đi nghĩ lại chỉ có tầng này không có ai. Tôi không ngờ anh cũng tăng ca”.
“Tôi không có tăng ca”. Nói như vậy hình như có gì đó sai sai, anh bị coi thường à? Nhưng một tổng giám đốc như anh sẽ không đôi co với cô, Kim Tử Duyệt cười lạnh, nói:
“Cô còn biết tầng nào có nước nóng, xem ra cô đang làm rất tốt công việc của phòng Tổng vụ, có phải nên cảm ơn tôi một tiếng không?”.
“Vâng, cảm ơn anh vì đã không sa thải tôi”.
Kim Tử Duyệt như bóng xì hơi, bất lực lắc đầu. Đúng là đàn gảy tai trâu mà.
“Có nghĩa là cô nguyện ý làm ở đó cả đời?”.
Một người rõ ràng nếu có năng lực, làm ở bộ phận tiếp thị thì chắc chắn cũng phải có hoài bão, tham vọng gì chứ.
Trương Mộ Li bày ra vẻ mặt khó hiểu.
“Tổng giám đốc, là anh chuyển tôi xuống đó. Cho dù tôi không muốn cũng không làm được gì”.
“Ai bảo cô ở trước mặt người khác vô cớ tát tôi một cái, làm mất mặt tôi!”.
“Cũng đúng”. Trương Mộ Li thản nhiên nói, còn trưng ra vẻ đã hiểu tại sao anh ta giáng chức mình.
“Vậy nên..”. Anh thăm dò hỏi lại cô: “Cô cứ thế nhận thôi sao?”.
“Có gì mà không nên nhận chứ, cho dù là Tổng vụ thì đãi ngộ ở đây vẫn tốt hơn các công ty khác mà”.
Một lời nói ra, Kim Tử Duyệt thật sự cạn lời. Chẳng lẽ anh còn phải nói trắng ra với cô: “Chỉ cần cô khép nép cầu xin tôi, tôi sẽ cho cô về vị trí cũ” sao? Thật xấu hổ quá đi mất. Ngay cả lời xin lỗi của cô anh cũng phải cầu xin, cũng không nghĩ đến cô rất hài lòng với công việc hiện tại của mình.
Kim Tử Duyệt thở dài: “Cảm ơn đã có lời khen cho công ty tôi, nhặt bàn chải lên đi”.
Trương Mộ Li ngồi xổm xuống nhặt bàn chải, nhìn thấy mũi giày của anh ta bị cô vấy bẩn một mảng lớn.
Trời ạ, anh ta hẹp hòi như thế, có thể hay không vì cô làm bẩn giày nên anh ta sẽ bắt cô cọ toilet một ngày? Trương Mộ Li nghĩ thầm, bất giác đổ mồ hôi lạnh, chậm rãi duỗi tay áo ra lau giày.
“Tổng giám đốc, thực xin lỗi, tôi làm bẩn giày của anh rồi. Để tôi lau giúp anh”
Kim Tử Duyệt vốn định nói: “Không cần” nhưng vẫn không tránh đi, để cô lấy tay áo lau. Có phải cô bây giờ đã biết lấy lòng anh không? Không tệ, coi như hắn cho cô một bài học đi.
Trương Mộ Li xoa xoa, càng lúc càng chậm, mới đầu Kim Tử Duyệt còn thấy hài lòng, nhưng sau đó anh lại nghĩ, chẳng lẽ đây là âm mưu nào đó của cô, muốn chọc thủng chân của anh à?
“Này, xong chưa?”. Anh cúi đầu nói với cô: “Cô có thể đứng lên được rồi”.
Trương Mộ Li nói nhỏ: “Vâng”. Đang lúc định đứng dậy, đầu ong lên một tiếng..
Quả nhiên, khi cô vừa lảo đảo đứng đến eo anh, cả người nghiêng sang một bên ngã sập xuống.
Khi cơ thể cô ngã xuống đất, trái tim của Kim Tử Duyệt cũng chùng xuống, anh vô thức chửi rủa trong lòng. Đúng là con gấu nhỏ này không dễ lợi dụng mà!
Vốn định gọi xe cứu thương, nhưng nghĩ lại dù sao đây cũng là công ty, còn có nhân viên đang tăng ca, không nên làm lớn chuyện, hơn nữa xe cứu thương cũng phải mất một thời gian mới đến nơi. Thời gian đó cũng đủ để anh đưa cô đến bệnh viện rồi.
Nghĩ đến đây, Kim Tử Duyệt bế cô xuống lầu, đặt lên ghế sau rồi chạy đến bệnh viện. Mặc dù trên đường đi, Trương Mộ Li không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Khi đến bệnh viện, cả người anh đầm đìa mồ hôi, trông còn nhếch nhác hơn người bệnh nhân đang ngủ yên trên lưng mình.
Bác sĩ nhìn lướt qua Trương Mộ Li rồi bảo anh đừng lo lắng, cứ bình tĩnh đợi bên ngoài.
Kim Tử Duyệt cứ chờ, nhưng những gì anh nghe được đó là tin tức Trương Mộ Li bất tỉnh vì làm việc quá sức, suy dinh dưỡng, hơn nữa bởi vì đồng thời do ngồi xổm cùng với thiếu máu nên mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh như thế.
Suy dinh dưỡng? Bác sĩ nói cô ấy suy dinh dưỡng?
“Bác sĩ, anh có lầm không. Nhìn vẻ ngoài trắng trẻo mũm mĩm của cô ấy, làm sao có thể bị suy dinh dưỡng chứ?”.
Kim Tử Duyệt chỉ Trương Mộ Li đang chuyền dịch trên giường bệnh, rồi quay đầu nói với bác sĩ: “Cô ấy có vấn đề gì nữa không? Có nên khám tổng quát không?”.
“Khám tổng quát thì không cần, đừng quá lo lắng. Nguyên nhân cô ấy ngất đi là do thể chất không tốt, suy nhược cơ thể. Tôi sẽ kê cho cô ấy một ít thuốc bổ”.
“Nhưng tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?”.
“Ban đầu đích thực là do ngất xỉu, bây giờ thực ra cô ấy chỉ đang ngủ mà thôi, tôi đã cho cô ấy uống một ít thuốc an thần, nghỉ ngơi đầy đủ sẽ tỉnh lại thôi”.
Kim Tử Duyệt vẫn hoài nghi, không để bác sĩ đi, gặng hỏi lại:
“Anh có chắc không? Cô ấy bất tỉnh sau khi đánh răng đó! Trước đây cô ấy là người rất khỏe, một cái tát mà để lại dấu tận ba ngày!”.
Bác sĩ nghe anh nói thì bật cười ha hả, tựa hồ an ủi: “Yên tâm đi, tôi vừa mới kiểm tra cho cô ấy, trên người không có bất cứ vấn đề gì cả. Cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại vào sáng mai. Đánh người mà lưu lại dấu tay ba ngày thì ắt hẳn là người khỏe mạnh!”.
“Thật sao?”. Anh vẫn có chút nghi hoặc.
“Thật. Làm xong thủ tục thì có thể xuất viện, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi, tăng cường dinh dưỡng. Người trẻ tuổi làm việc lao lực như thế thật sự rất hiếm thấy”.
Kim Tử Duyệt nhẹ nhõm hẳn đi, nhưng nghĩ đến lời bác sĩ vừa nói, anh lại hỏi:
“Nhưng tôi không biết nhà cô ấy ở đâu”.
Bác sĩ liếc anh một cái nói:
“Đó không phải chuyện của chúng tôi, bệnh viện không đủ giường. Cô ấy không thể qua đêm ở đây được”.
Cái bệnh viện vớ vẩn gì thế, thật vô trách nhiệm!
Hai tiếng sau, Kim Tử Duyệt hờn dỗi ngồi trong xe, còn Trương Mộ Li đang ngủ ngon lành ở ghế sau.
Anh nhìn cô đang nhỏ dãi lên ghế xe qua kính chiếu hậu, nửa đêm nửa hôm đưa cô đi đâu mới phải?
Cuối cũng cũng chỉ đành mang cô về nhà, vốn dĩ định tùy ý tìm một khách sạn rồi vứt cô vào đó. Nhưng nếu nhân viên lễ tân nhìn thấy anh cõng một cô gái đang bất tỉnh nhân sự, nhất định sẽ báo cảnh sát mất. Đường đường là chủ của một công ty, anh không thể vướng vào vụ bê bối vì con gấu trúc nhỏ này được.
Biết thế ngay từ đầu nên giữ khoảng cách với cô, bây giờ thì hay rồi. Từ khi gặp cô chưa gặp được chuyện tốt nào.