Trong phòng vắng đi một người, Trương Mộ Li đầu vẫn vang lên tiếng sấm đùng đùng, thẳng đến khi nghe tiếng đóng sầm cửa mới sực tỉnh.
Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? Cô đi nhờ WC, mỹ nam mỹ nữ cãi nhau, cô bị người ta hôn...mà người đàn ông vừa cưỡng hôn cô, lúc này lại ngồi trên sô pha ung dung uống trà?
"Anh bị điên à!". Ấn tượng về khí chất sang trọng và thông thạo ba thứ tiếng bất chợt thoáng qua, Trương Mộ Li vừa xấu hổ vừa tức giận, cảm thấy anh ta đang lợi dụng mình.
Nhưng mà...đó là nụ hôn đầu của cô!
"Tỉnh rồi?". Kim Tử Duyệt trêu ghẹo, sau đó nói: "Ở đây hết đất diễn của cô rồi, cô có thể đi".
"Cái gì mà tôi có thể đi? Anh có biết anh vừa làm gì không?".
Trương Mộ Li hung hăng dùng mu bàn tay chà sát môi mình, bây giờ tức giận hình như hơi muộn, biết thế đã không ngu ngốc chạy vào đây!
Nghe giọng cô lại cao lên, Kim Tử Duyệt nhíu mày móc ra một xấp tiền lớn, đếm từng tờ một, hất cằm về phía cô:
"Cô muốn bao nhiêu tờ?".
Trương Mộ Li đi tới giật lấy xấp tiền rồi ném lên không trung. Những tờ tiền rơi xuống lã chã.
Trương Mộ Li càng thêm tức giận: "Anh nghĩ tôi là ai?".
"Tôi thấy phiền, đừng vô cớ gây sự nữa". Kim Tử Duyệt thấy cô mắng mình, còn vung tiền làm bẩn sàn nhà, tâm trạng vui vẻ uống trà lúc nãy lập tức tiêu tan.
"Tôi vô cớ gây sự?". Trương Mộ Li không tin vào tai mình, tam quan như lệch đi vài phần.
Kim Tử Duyệt thở hắt, cũng không thèm đôi co.
"Không phải vô cớ gây sự thì sao nữa? Chẳng qua chỉ hôn cô một cái, to tát lắm sao?".
"Chẳng lẽ tôi phải thấy vinh hạnh sao?".
"Cô tự biết". Kim Tử Duyệt khinh thường nhìn cô,: "Tôi đã nghe lý do mượn nhà vệ sinh hàng trăm lần rồi. Hôm nay là ngoại lệ, tôi chỉ dùng cô làm công cụ để đuổi Mễ Lan. Nhưng cô lại chẳng hợp tác chút nào, cả người cứng như khúc gỗ. Còn nữa, cô đi tắm không thay quần áo sao? Tóm lại thì hôn cô giống hệt như hôn một…con gấu trúc vậy đó!”.
Trương Mộ Li hô hấp không thông, anh ta cưỡng hôn cô, còn muốn cô vui vẻ cảm ơn?
"Tôi mượn nhà vệ sinh, còn phải thay quần áo sao? Tôi dùng nhà vệ sinh đương nhiên để giải quyết nỗi buồn! Anh đi vệ sinh cũng phải thay quần áo à? Anh là vương tử à? Tôi còn nghĩ anh là người tốt, ai ngờ lại bị thần kinh!".
"Cô dùng nhà vệ sinh của tôi?".
Kim Tử Duyệt đứng phắt dậy, sắc mặt tái nhợt.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, cô liền có cảm giác đắc thắng, cũng không thấy xấu hổ nữa, nở một nụ cười đắc ý:
"Đúng rồi, anh cho phép mà".
"Cô bị điên à?". Đối với Kim Tử Duyệt mà nói, để cho một người lạ dùng nhà vệ sinh của mình là một cú sốc. Ít nhất cô ta cũng nên dùng nhà vệ sinh còn lại chứ.
"Anh mới điên! Đồ thần kinh!".
Trương Mộ Li rút tờ giấy ghi địa chỉ ra, nhăn mặt lắc đầu:
"Tôi không muốn thuê phòng nữa! Tôi không muốn sống cùng kẻ điên!"
Kim Tử Duyệt giật tờ giấy, lầm bầm đọc: "Anh Phùng, phòng B, số 13 Liên Hoa Tây? Cái quái gì vậy?".
"Đây là địa chỉ! Thế anh nghĩ sao tôi tìm được chỗ này, còn bị anh hôn! Gớm chết đi được!".
Kim Tử Duyệt nhìn cô, rồi lại nhìn tờ giấy, anh đưa tay đỡ trán. Hôm nay quả thực là một ngày xui xẻo.
"Đường Liên Hoa Tây ở đâu?"
Câu hỏi của anh khiến cô có chút sững sờ, Kim Tử Duyệt cũng đoán được phản ứng của cô.
"Theo như tôi biết, Liên Hoa Tây cách đây 40 phút lái xe, ngã tư thành phố, còn ở đây là đường Liên Hoa".
"Không phải đường Liên Hoa Tây ở phía tây đường Liên Hoa à?".
Kim Tử Việt bất đắc dĩ nói:
"Cô hài hước quá, đã mù đường còn đột nhập nhà người khác nữa!”
Trương Mộ Li lắp bắp, cô cứ nghĩ nhà mình thuê có chút kì lạ, ai biết có nhiều chữ Hán giống nhau chứ! Như thế chả khác gì làm khó người ngoại quốc cả.
Kim Tử Duyệt nhìn cô, cô cũng nhìn chằm chằm anh.
"Cho nên, cô không có quyền dùng nhà vệ sinh của tôi, tôi cũng không được quyền hôn cô. Coi như chúng ta hòa nhau!".
Hai chuyện này có thể giống nhau sao? Trương Mộ Li không phục:
"Cái gì mà hòa nhau? Anh còn bảo tôi vừa xấu vừa bẩn, còn nói tôi giống gấu trúc! Đùa à, tôi với anh không thân không quen, dựa vào đâu anh dám nói tôi như thế!".
"Tôi chỉ nói sự thật". Kim Tử Việt nhíu mày.
"Sự thật cái rắm! Nếu tôi nói anh vừa xấu vừa bẩn, đầu đầy mùi mồ hôi, tóc bết như một con khỉ đột thì sao?".
Anh nhún vai: "Chẳng sao cả, tôi biết đó không phải tôi".
Trương Mộ Li ngạc nhiên, thể loại người gì vậy?
Nhưng mà nghĩ lại, cũng chẳng làm được gì. Yêu cầu anh ta một khoản bồi thườnguw? Dù rất muốn nhưng cô không muốn nụ hôn đầu của mình trở thành một thỏa thuận. Kết hôn với anh ta? Trừ phi cô điên rồi. Nói với anh ta đây là nụ hôn đầu của cô bắt anh ta xin lỗi? Cô không tài nào mở miệng nổi!
"Tính cách này của anh, chắc chắn không có người phụ nữ nào dám gả!". Cuối cùng cô chỉ có thể nguyền rủa anh ta..
"Chỉ cần tôi muốn". Kim Tử Duyệt không quan tâm, mãi mới đuổi được Mễ Lan đi, bây giờ anh không muốn lại phải đôi co với người phụ nữ khác.
"Cô Mộ Ni, cô có cần tiền xe không? Tôi cho cô tiền đi xe.".
"Tôi tên Mộ Li! Trương Mộ Li! Anh nhớ kỹ cho tôi! Dám gọi sai tên tôi, sai một lần đánh một lần!".
Mà tại sao lại phải bắt anh ta nhớ nhỉ? Chắc gì cô đã gặp lại mà kêu anh ta nhớ. Cô còn mong ông trời đừng cho cô gặp thêm một lần nào nữa.
Cũng có lẽ bởi vì không chấp nhận được việc người cướp đi nụ hôn đầu của mình mà đến tên mình cũng không nhớ nổi. Nhưng mà cô cũng không biết tên anh ta là gì.
Cô quên hỏi cũng không muốn hỏi, chỉ sợ anh ta hiểu lầm cô đối với hắn nảy sinh hứng thú. Cuối cùng cô uất ức nhận lấy số tiền đi xe mà anh ta đưa.
-----
Bởi vì mới lên thành phố, mọi thứ đều phải làm quen lại từ đầu, cho nên mỗi ngày Trương Mộ Li đều bận tối mắt tối mũi.
Một người cô ở quê đã giới thiệu cho cô một công việc rất tốt, cho nên cô quyết định lên thành phố một mình, từ thuê nhà đến sắm sửa đồ đạc đều phải tự làm, ngày thường cũng phải tất bật đi làm.
Từ ngày đó, việc bị người đàn ông vô liêm sỉ hôn sớm đã bị cô vứt ra sau đầu.
Nơi Trương Mộ Li làm việc tên là "Kim Thái", một công ty đồ dùng nhà bếp quy mô lớn. Có cả một tòa nhà trong khu đô thị được dùng làm văn phòng công ty. Máy hút mùi của họ rất nổi tiếng. Đây cũng là nhãn hiệu mà cô dùng ở nhà, đã xài tám năm rồi vẫn không có vấn đề gì.
Theo lý mà nói, vào được công ty này không hề dễ dàng, cũng may nhờ sự giới thiệu của cô hàng xóm, con gái của cô làm việc ở Kim Thái, hơn nữa còn làm giám sát viên của bộ phận tiếp thị. Nghe nói cô có ý định đến đây làm việc nên cô ấy chủ động giới thiệu việc làm ở đây. So với công việc lúc trước, mức lương công ty này cao gấp ba lần.
Hiện tại Trương Mộ Li làm việc ở bộ phận tiếp thị bán máy hút mùi, nhưng cũng chẳng phải chức vụ quan trọng gì, bất quá chỉ là một nhân viên quèn chạy việc vặt, nhưng như vậy cô cũng đã rất hài lòng rồi, công việc suôn sẻ, nơi ở cũng đã có. Tuy hơi mệt nhưng cô bằng lòng.
Hôm nay Trương Mộ Li dậy sớm như thường lệ, bắt chuyến xe buýt sớm nhất đến gần công ty, sau đó đi bộ mười phút đến tòa nhà Kim Thái. Đây là lịch trình mỗi sáng của cô.
Đến công ty, Trương Mộ Li hòa vào dòng người, cô đi về phía thang máy ở đại sảnh, trong khi đang lơ mơ suy nghĩ về công việc, cô chậm rãi đi theo đám đông, dường như bắt gặp phải thứ gì đó. Cô đột ngột dừng lại.
Ở một góc kín đáo của đại sảnh công ty, một người phụ nữ tóc dài mặc váy trắng đang đứng quay lưng về phía cô. Bộ váy trắng mềm mại điểm xuyến hoa văn tinh tế càng tôn lên vóc dáng thanh tú của người phụ nữ.
Trương Mộ Li không mê váy hay vóc dáng của người phụ nữ mà bị bất ngờ với người đàn ông suýt chạm mặt, chẳng phải tên biếи ŧɦái sống ở đường Liên Hoa sao.
Lúc đầu Trương Mộ Li còn hồ nghi mình nhìn nhầm, một thành phố lớn như vậy làm sao có thể gặp hai lần. Nhưng làm sao cô có thể quên được bộ mặt xảo trá của anh ta cơ chứ.
Ví như lúc này đây anh ta đang vuốt ve gương mặt của người phụ nữ tóc dài kia, gần như muốn kề sát mặt cô ta. Anh ta định nhai đầu cô ấy sao.
Còn người phụ nữ kia thì mềm mại như nước, miễn cưỡng tránh né "sự tấn công" của anh ta, mỗi lần anh ta đưa mặt lại gần, cô lại quay mặt đi, lại bị anh ta dùng tay bắt quay lại.
Không phải cưỡng hôn thì là cái gì?
Trương Mộ Li trong lòng như lửa đốt, hùng hổ đi về phía Kim Tử Duyệt.
Khí chất của cô người ta khiến người khác không thể ngó lơ. Kim Tử Duyệt đang thì thầm điều gì đó với người phụ nữ thì nhìn thấy cách đó không xa một quả cầu lửa đang chầm chậm tiến về phía mình. Quả cầu lửa này nhìn quen quen, cô ta thấp bé, nhỏ con…
"Gấu trúc!". Kim Tử Duyệt kinh ngạc.
"Gấu trúc cái gì!". Người phụ nữ trước mặt bị lời nói và ánh mắt của anh ta thu hút cũng quay đầu nhìn lại.
Trương Mộ Li nhìn thấy người phụ nữ tóc dài này không phải Mễ Lan đã gặp ngày hôm đó, mà đôi mắt cô ấy đỏ hoe, như thể bị ai đó ức hϊếp.
Suy nghĩ của cô không sai mà! Trương Mộ Li ngay lập tức trợn trừng mắt hướng về phía Kim Tử Duyệt nói:
"Đồ khốn nạn!".
Mỹ nữ tóc dài chưa kịp định thần, Trương Mộ Li đã hung hăng lao về phía Kim Tử Duyệt như một con thú nhỏ hung dữ, giơ bàn tay lên tát một cái thật vang:
"Tôi đã nói, nếu anh gọi sai tên tôi, sai một lần đánh một lần".
Kim Tử Duyệt cùng nữ nhân tóc dài, toàn bộ nhân viên trong đại sảnh đều ngây người.
Tiếng vỗ tay đắc ý của Trương Mộ Li vang vọng trong đại sảnh.
Ui sao im lặng thế nhỉ? Trương Mộ Li đảo mắt nhìn xung quanh, sao mọi người dừng lại hết thế? Cô cho dù có dùng lực hơi mạnh, nhưng mà không thể khiến mọi người bất động hết chứ?
"Cô...cô!". Kim Tử Duyệt sờ má mình, nữ nhân đó tựa như dùng hết sức lực mà đánh anh ư? Gò má trở nên tê dại, nóng rát.
"Cô đi theo tôi!".
"Phi, đừng có bôi tro trát trấu lên mặt tôi, tôi còn chưa nói anh đi theo tôi là may!".
Trương Mộ Li liếc nhìn người phụ nữ tóc dài, thấy cô ta đang sững sờ, anh ta lập tức ngây ra.
"Tôi nói cho anh biết, người như anh thích hôn dạo vậy sao? Anh nghĩ anh là ai, công tử, vương gia? Cho dù hiện đại hay cổ đại, cũng không đến lượt anh khi dễ người khác".
Cô cố ý nói to hơn, để tất cả mọi người có thể biết được bộ mặt thật xấu xa của loại người này, khiến cho anh ta xấu hổ không có lỗ mà chui.
Nhưng mà, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Câu hỏi chợt thoáng qua, nhưng cô thấy cũng không quan trọng lắm.
Mặt Kim Tử Duyệt càng lúc càng đỏ, nhưng không phải bị đau mà vì những ánh mắt xung quanh đang chờ đợi xem kịch hay. Anh nghiến răng nghiến lợi, muốn băm con gấu trúc nhỏ này thành trăm mảnh!
"Ngay cả khi tôi khi dễ người khác thì cô cũng không phải Bao Thanh Thiên!". Kim Tử Duyệt rít qua kẽ răng, tức giận nắm lấy tai Trương Mộ Li.
Trương Mộ Li không nghĩ đến anh ta làm sai còn kiêu ngạo như vậy, không đề phòng bị anh ta nhấc bổng lên như một ấm trà.
"Ai da, đau quá!". Cô kiễng chân hét toáng lên: "Anh bỏ tay ra! Vô liêm sỉ! Ai da đau!".
Nhìn gương mặt nhỏ đau khổ của cô, Kim Tử Duyệt trong lòng dâng lên kɧoáı ©ảʍ, muốn nắm lấy tai cô xoay hai vòng, bộ dạng của cô ta nhất định sẽ rất thú vị.
"Đau thì đã sao?".
Anh bưng gương mặt sưng húp, nắm lấy tai Trương Mộ Li xách qua quán cà phê bên sảnh tầng 1. Những người đứng xem kịch cũng nhanh chóng tản ra như chưa từng nhìn thấy gì.
----
Đang giờ làm việc, quán cà phê hầu như không có ai.
"Anh làm cái gì thế!". Trương Mộ Li xoa xoa lỗ tai: "Muốn gϊếŧ người diệt khẩu à!".
Kim Tử Duyệt nhiều năm tu dưỡng, gìn giữ hình tượng trong chốc lát bị sụp đổ không còn một mảnh. Đây không phải nhà mà là ở công ty! Cô ấy vậy mà đến tát anh một cái đau điếng.
"Tôi không thèm nói chuyện với loại người mất não như cô. Cô nghĩ tôi định hôn ai?".
"Cô ta chứ ai!". Trương Mộ Li chỉ vào mỹ nữ tóc dài đối diện, thầm nghĩ sao cô ta ngu ngốc chạy theo mình thế, sao không nhân cơ hội mà chạy trốn đi!
Kim Tử Duyệt nhìn khuôn mặt chính trực của cô, hít một ngụm khí lạnh nói với người phụ nữ:
" Á Tô, giải thích cho cô ta".
Mỹ nữ rơm rớm nước mắt, như thể vừa bị ức hϊếp vậy.
Kim Tử Duyệt thực sự tức giận: "Có gì đáng cười? Không phải em thông đồng với cô ta đấy chứ?".
Cười? Trương Mộ Li kỳ lạ nhìn người phụ nữ, thấy cô ấy đang lau nước mắt và thở hổn hển, mới cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng nụ cười ấy là gì?
"Bởi vì...nó buồn cười quá! Em cứ nghĩ đến thì...phốc" .Cô ấy cười đến chảy nước mắt.
"Các người đang làm gì vậy?" Trương Mộ Li thật sự không hiểu nổi.
"Oa, cô dễ thương thật đấy". Mỹ nữ tóc dài tên Á Tô so với mấy mỹ nhân hoa lê đái vũ còn đẹp hơn mấy phần. Nhưng một lời nói hoa nhất thời khiến Trương Mộ Li chưa kịp tiêu thụ.
"Tại sao Tử Duyệt lại muốn hôn tôi? Anh ấy là anh họ của tôi. Anh ấy vừa giúp tôi thổi bụi trong mắt, nhưng mà nhờ có cô bây giờ nó bay ra rồi...phốc" Cô ấy lại cười đến chảy nước mắt.
Anh họ? Thổi bụi? Mơ hồ thế. "Tại sao cô lại né khi anh ta thổi cho cô?".
Cô dường như vẫn không tin lắm.
"Bởi vì mắt tôi rất mẫn cảm, anh ấy thổi tôi liền thấy ngứa. Cho nên tự động né đi. Cho nên anh ấy mới ôm đầu tôi, nếu cô nghĩ như vậy thì lá gan anh ấy cũng lớn lắm. Nhưng mà, việc cô "kiến nghĩa dũng vi" tôi không ghét nha.". Ngược lại cô còn muốn cảm ơn ấy chứ.
Kim Tử Duyệt nhìn cô như thể quỷ vương, Trương Mộ Li rụt cổ lại, sợ anh ta sẽ chém cô mất.
"Thật sao?". Cô trầm giọng hỏi Á Tô.
"Không coi tôi là sắc lang, cô không can tâm đúng không?". Kim Tử Duyệt lại châm chọc nói:
"Cô trước đến nay đều như thế sao? Thích dùng ý nghĩ của mình để hạ bệ người khác? Chỉ thích hành động mà không suy nghĩ? Tay nhanh hơn não sao?".
"Ai bảo anh từng như vậy chứ!". Trương Mộ Li mắng ngược lại:
"Người như anh không đáng tin!". Vì vậy cô luôn có định kiến, luôn cho rằng anh đang làm chuyện xấu!
"Cô còn dám nói!".
"Thôi được rồi mà!". Trương Mộ Li lúng túng ngó nghiêng, cuối cùng mới nhìn Kim Tử Duyệt:
" Cùng lắm tôi cho anh đánh lại được chưa!".
"Cũng là ở đại sảnh?". Anh hỏi cô.
Cô lo lắng, nhắm mắt gật đầu: "Đúng".
"Đúng cái rắm!". Kim Tử Duyệt nhịn không được muốn nhéo tai cô:
"Bị tát một cái đã nhục nhã lắm rồi, bây giờ lại để cho người xung quanh nhìn thấy tôi đánh phụ nữ? Cô muốn hại tôi?".
"Vậy giờ anh muốn như thế nào? Cái này cũng không được cái kia cũng không xong, nhanh đi, tôi sắp đi làm trễ rồi đây này!"".
Đi làm? Kim Tử Duyệt dừng lại, nhìn từ trên xuống dưới, cô so với lúc trước ăn mặc gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều, thậm chí còn trang điểm nhẹ:
"Cô làm ở đây? Bộ phận nào?".
"Bộ phận tiếp thị, sao?".
Trương Mộ Li không chút sợ hãi hỏi lại. Chỉ thấy anh ta nở nụ cười khó hiểu, chắc là do mặt anh ta sưng tấy nên cười vậy đi.
Trương Mộ Li không dám tin Kim Tử Duyệt lại để cô đi dễ dàng như vậy, chưa đầy nửa tiếng sau cô đã hối hận vì sao lúc nãy không quỳ xuống xin lỗi anh.
Như một cơn gió, hành động của cô nhanh chóng lan truyền trong công ty, người mới như cô đã trở thành huyền thoại trong số hàng trăm nhân viên của Kim Thái.
Có rất nhiều nhân viên ở bộ phận khác cũng viện lý do để đến bộ phận kinh doanh tiếp thị chỉ để xem cô trông như thế nào, họ muốn xem thử, ma mới như cô dám tát con trai độc nhất của chủ tịch công ty là người như thế nào.
Đến lúc này Trương Mộ Li mới biết được, người đàn ông kia tên Kim Tử Duyệt, ở biệt thự lớn, mỹ nữ vây quanh đếm không xuể, hơn nữa còn là tổng giám đốc của công ty mà cô đang làm để kiếm kế sinh nhai, có nghĩa là, anh ta chính là người có thể dễ dàng kiểm soát sự sống chết của cô.
Tại sao không ai nói với cô trước vậy? Tại sao cô chưa từng bắt gặp anh ta trong công ty? Mà cũng khó trách, ngày thường ngoài công việc ra, cô cũng không có thời gian để ý đến chuyện khác...
Trời ạ! Trương Mộ Li ôm đầu ngồi trong phòng chà, trên khay đặt 8 cái cốc, ngày nào cô cũng chịu trách nhiệm việc rót trà cho những người khác trong văn phòng, nhưng hôm nay nghe tiếng nước sôi lên từng đợt cô cũng chẳng có dũng khí trở lại phòng.
"Cậu có thấy bộ dạng hôm nay của tổng giám đốc không? Buồn cười quá đi mất. Không ngờ gương mặt đẹp trai của anh ta sưng phù lên như vậy".
"Tổng giám đốc trưng bộ mặt đó tham gia hội nghị sao?".
"Đúng vậy, nghethuw ký Lị Lị nói, trong phòng họp thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười! Đương nhiên tổng giám đốc không có mặt ở đó".
Trương Mộ Li trốn trong phòng trà, thật sự ước rằng có thể đập đầu vào tường cho mất trí nhớ.
Cô biết sở dĩ hôm nay Kim Tử Duyệt đến sớm như vậy là vì muốn tham gia một cuộc họp trực tuyến với bên đối tác ở Mỹ, và cuộc họp đó rất quan trọng.
Cô cũng biết không ai thèm liếc nhìn anh ta không phải vì người ta thờ ơ mà ai cũng biết Á Tô là em họ của anh ta cũng là người phụ trách công ty.
Nhưng những điều này cô biết quá muộn! Đúng là ông trời muốn chơi cô, nghĩ đến nụ cười như có như không của Kim Tử Duyệt lúc nãy, cô dựng cả tóc gáy!
Xem ra ngày cô gói ghém hành lý trở về quê sẽ không còn xa, tiếc là cô đã không thực hiện được lời hứa với em trai, không kiếm đủ tiền để lo cho em trai đang học ở nước ngoài..
Quả nhiên trong vòng hai ngày, lệnh điều độn của Trương Mộ Li đã được gửi xuống, cô bị chuyển từ bộ phận tiếp thị xuống bộ phận tổng hợp vô vọng nhất, nói cách đơn giản thì là cô được cử đi làm những công việc lặt vặt.
Đúng là người đàn ông hẹp hòi!
Đây là câu duy nhất phát ra sau khi cô nhận được lệnh điều động.
Người bình thường sẽ không chịu nổi uất ức như thế, lựa chọn từ chức nhưng cô thì không. Ngay cả ở bộ tổng vụ thì lương cũng cao hơn ở quê, cô không dễ bị đánh bại thế đâu!
Kể từ ngày hôm đó, động lực lớn nhất để Kim Tử Duyệt đến công ty là được nhìn thấy Trương Mộ Li trong bộ quần áo bảo hộ lao động màu xanh lam, đẩy chiếc xe đầy giấy vệ sinh hoặc cốc giấy đi dạo quanh tòa nhà. Làm cho anh có tâm trạng vui vẻ suốt cả ngày.
Anh biết mình không nên trêu chọc người khác, càng không được tùy tiện dùng quyền lực làm mất mặt cấp dưới, nếu bố anh biết thì chắc chắn bị mắng tơi tả.
Nhưng anh không kiềm chế được bản thân, có lẽ cái tát đó khiến anh mất đi khả năng phán đoán. Anh chỉ muốn nhìn thấy cô bực bội, muốn thấy khuôn mặt tròn trĩnh của cô trừng mắt phồng má, nghĩ thôi đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.
Kim Tử Duyệt kiên nhẫn chờ đợi, anh tin rằng có một ngày cô sẽ đến xin lỗi anh, ăn năn về sự xúc phạm mà cô đã làm, cầu xin anh để cô về làm vị trí ban đầu. Tất cả anh làm chỉ là muốn cô biết ai mới là cấp trên!
Vậy mà một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng trôi qua, Trương Mộ Li cơ hồ quên mất lý do tại sao mình bị chuyển đến tổng vụ, cũng đã thích nghi với công việc ở đây, đương nhiên trừ phi có người cố ý nhắc lại.
"Mộ Li, nhà vệ sinh nữ tầng ba lại hết giấy vệ sinh. Cô đi thay đi".
Khi cô thay xong đầu bên kia sẽ nói: "Sao? Nước rửa tay ư? Thật là cô ấy vừa mới đi mà. Mộ Li, tầng ba mới hết nước rửa tay, cô đi lại nhé?".
Những việc đó nhiều vô số kể, ngay cả bản thân cô cũng biết rõ, thân phận của cô ở tộng vụ là "ai cũng có quyền sai bảo", bởi vì ai cũng biết cô bị chuyển đến đây là vì đắc tội với tổng giám đốc, miễn là cô còn ở đây thì cả đời gần như không có cơ hội thăng tiến, là cái gai trong mắt tổng giám đốc, không ai dám lại gần.
Vì lẽ đó, cô bị bắt nạt cũng là điều dễ hiểu, nhưng bản thân cô không để ý lắm, chỉ cần có tiền lương hàng tháng là được. Cô chỉ là làm nhiều hơn người khác một chút, là người nhỏ tuổi nhất trong tổng vụ thì làm nhiều hơn chút cũng không sao!
Dù sao lâu ngày mọi người rồi sẽ thân thiết với nhau, Trương Mộ Li vẫn luôn lạc quan về điều đó.
Công việc ở Tổng vụ nhìn có vẻ tầm thường nhàm chán, không mang lại lợi ích gì cho công ty, không đem lại ngày mai tươi sáng nhưng thực chất nó lại có quan hệ mật thiết với cuộc sống hàng ngày của mỗi nhân viên và đó là công việc rất quan trọng, mệt mỏi.
Thường cách hai quý, Tổng vụ sẽ kiểm tra lại vật tư trong kho, xem còn bao nhiêu cuộn giấy vệ sinh, bóng đèn, sau khi thống kê đối chiếu với phòng Tài vụ. Nếu như trùng khớp thì bộ phận Kế toán sẽ phê duyệt các khoản tiền cho quý tiếp theo để mua các nhu yếu phẩm mới.
Do đó kiểm tra hàng tồn kho hàng quý là một công việc quan trọng của Tổng vụ, Kim Thái là một công ty lớn và số lượng trong kho nhiều vô kể, nhưng nếu đối chiếu không hợp lệ thì sẽ gây rắc rối cho công ty. Vì việc đếm số làm cho người ta đau đầu chóng mặt nên rất nhiều người ngại làm công việc này.
Nhưng lần này thì khác, Tổng vụ lần này có một ma mới trẻ trung năng động, việc gì mà không sai bảo. Trương Mộ Li tiếp nhận công việc của Tổng vụ mà không chút lo lắng. Trưởng phòng đưa ra thời hạn cũng rất hào phóng, trong vòng một tuần, nếu không hoàn thành thì trách nhiệm đều đổ lên người cô. Trương Mộ Li thấy trưởng phòng nói cũng có lý.
Nhưng khi nhìn thấy kích thước của nhà kho, cô biết chắc mình sẽ mất ngủ một tuần liền.
----